Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1620: Mở quan tài (2)

Lúc phun ra một vòng khói lúc.
Khẽ ngẩng đầu.
Nhìn lên trên vách tường phía trên.
Canh Thần đã đi xuống, mở quan tài ra.
Luật sư An cũng đã đi xuống, mở quan tài ra.
Mới vừa rồi bản thân anh cũng vừa mở quan tài ra.
Nói cách khác.
Trước khi lão đạo mở chiếc quan tài kia ra, quan tài ở nơi này đã bị mở ra ngẫu nhiên ba lần, trong ba lần này, đều chưa từng xuất hiện mặt mũi của người quen ở trong tiệm sách.
Mà khi sau khi lão đạo mở quan tài ra.
Anh liên tục mở quan tài.
Những người xuất hiện, toàn bộ đều là người mình quen.
Chẳng lẽ lại nói là bởi vì ba lần trước đó trùng hợp đều là ngoại lệ?
Vận may quá tốt.
Vẫn luôn không mở đến người quen?
Trước đó, có vài lời Canh Thần nói rất đúng, những chuyện như trùng hợp và ngoài ý muốn kiểu này, còn phải xem là phát sinh ở trên người của ai.
Châu Trạch gẫy tàn thuốc, lại rất tùy ý mà mở nắp thêm mấy cái quan tài, người nằm ở bên trong, theo thứ tự là: Canh Thần, Trương lão đầu, Phùng Tứ…
Nhất là Canh Thần.
Lại còn là bộ thân thể trẻ con kia.
Đặt ở trong một chiếc quan tài lớn như vậy, lại có vẻ nhỏ bé đến như vậy.
- Ông chủ, đây là có chuyện gì vậy chứ, tất cả mọi người đều chết rồi sao?
Ánh mắt của Châu Trạch, nặng nề quét qua lão đạo.
Một màn ba người mặc trường bào kia tự sát ở ngay trước mặt anh trước đó, cứ như vậy là lại hiện ra trong đầu.
Là bởi vì lão đạo sao?
Doanh câu rất quen thuộc với nơi này, nhưng lại không nhớ bản thân đã từng xây dựng nên nơi này, thậm chí không nhớ là đã tới nơi này.
Châu Trạch cũng không cho là ở trên cái thế giới này, ngoại trừ chính bản thân Doanh câu ra, còn có ai có thể thần thông quảng đại đến mức sửa đổi được trí nhớ của Doanh câu.
Hơn nữa, hai lần trùng hợp, bước ngoặt lại đều xuất hiện ở trên người của lão đạo.
Nơi này.
Có quan hệ với đời cuối cùng sao?
Nhưng đời cuối cùng rảnh rỗi tới đau trứng, lại chạy tới nơi này cố ý chế tạo ra một cái “hồ con rối” mà chỉ có loại đại cương thi cấp bậc như Doanh câu mới có thể điều khiển được?
Không nói rõ được.
Không giải thích được nha…
Suy tính thời điểm, thỉnh thoảng lại hút một hơi thuốc, một điếu thuốc, trong lúc lơ đãng đã đến tàn thuốc rồi.
Ném đầu thuốc lá ở trên mặt đất.
Châu Trạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Bên này coi như là buồng tai ở phía tây đi, sau khi liên tục mở quan tài, không còn sót lại cái quan tài nào cả.
Châu Trạch đi tới buồng tai ở phía đông, mặc dù lão đạo còn đang suy nghĩ có phải là mọi người đều đã chết rồi hay không, nhưng vẫn theo bản năng mà tiếp tục di chuyển theo ông chủ nhà mình, thuận tiện hộ giá là được rồi!
Sau khi đi vào buồng tai ở phía đông.
Châu Trạch đưa tay chỉ vào một chiếc quan tài ở trước mặt.
Nói với lão đạo:
- Đẩy mở chiếc quan tài kia ra.
- À, được, ông chủ.
Lão đạo đi lập tức đến bên cạnh quan tài.
Trong lòng bỗng nhiên có chút mong đợi nho nhỏ.
Trong này.
Lại có người quen đang nằm sao?
- Đẩy đi!
Châu Trạch thúc giục.
- Được rồi, ông chủ.
Lão đạo bắt đầu ra sức, nhưng thật sự là sức lực của ông ta không cách nào sánh được với Châu Trạch, mất rất nhiều sức lực mới đẩy nắp quan tài ra được một khe hở, nhưng đã đủ để nhìn thấy rõ ràng tình huống ở bên trong rồi.
- Này, ông chủ, người này tôi có biết không vậy?
Lão đạo mơ hồ.
- Có phải là nữ hay không?
- Đúng vậy.
- Có phải là rất gầy hay không.
- Đúng vậy.
- Có phải là phía dưới bên trái của môi còn có một nốt ruồi hay không.
- Đúng rồi nha!
Châu Trạch liếm môi một cái.
Đi đến bên cạnh lão đạo, lại đẩy nắp quan tài ra một chút nữa.
Bên trong, đúng là có một người phụ nữ cao gầy dưới môi có một nốt ruồi đang nằm.
- Ông chủ, cô ta là ai vậy? - Lão đạo hơi nghi hoặc hỏi thăm một chút.
- Cách tiệm sách chúng ta không xe, là nhân viên trong tiệm trà sữa ngoài mặt tiền, tôi đã từng đến đó mua trà sữa.
- Hả? - Lão đạo có chút bối rối.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Xác định.
Không có quan hệ gì với lão đạo.
Lần nữa nhìn khắp bốn phía.
Ánh mắt của Châu Trạch bắt đầu trở nên thâm trầm.
Trong này.
Có một thứ gì đó…
Lại có thể nhìn thấu nội tâm của anh!

Bên trong ngôi mộ thất này, có một đôi mắt đang ẩn giấu, nó có thể nhìn thấu nội tâm của anh, thậm chí, còn có thể khiến cho anh muốn ai xuất hiện ở trong quan tài thì người đó sẽ xuất hiện.
Những người khác trong tiệm sách xuất hiện ở nơi này, bạn còn có thể tạo nên chút không khí quỷ dị.
Nhưng ngay cả một em gái trẻ tuổi bởi vì anh đi mua trà sữa mà gặp được một lần ở trên đường mà cũng có thể xuất hiện ở nơi này, vậy thì chuyện này nói lên điều gì?
Đương nhiên, còn có một loại khả năng, đó chính là do mới vừa rồi anh vừa tiếp xúc với hồ nước, lại còn chế tạo ra một “Oanh Oanh”, có phải chuyện này sẽ sinh ra một ít cộng hưởng giữa anh với hoàn cảnh bên trong ngôi mộ thất này không?
Có chút tương tự với việc pháp khí nhận chủ sao?
Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của ông chủ Châu với những người khác là, phần lớn mọi lúc, anh đều có thể yên tâm to gan mà chơi đùa ở phía trước, ngược lại trong nhà đã có một Doanh câu trấn giữ rồi.
Bao nhiêu lần, có người muốn đoạt xá anh, hoặc là muốn dùng tinh thần lực xâm nhập anh, anh cũng có thể hiên ngang thoải mái mà để cho bọn họ tiến vào, sau đó để cho Doanh câu phụ trách tiếp đãi bọn họ.
Nếu như thật sự là một phần tinh thần nào đó của anh có nảy sinh cộng hưởng kết nối gì đó với ngôi một thất này, không thể nào Doanh câu không có phản ứng, anh ấy cũng không thể nào không thông báo cho anh được.
- Này, anh không có cảm giác đặc thù gì sao?
Châu Trạch hỏi ở trong lòng.
- Không… có…
- Vẫn là hoàn toàn không có ấn tượng với nơi này?
- Không… có…
- Vậy có phải là Hạn Bạt tạo ra hay không, dù sao thì các người đều là cương thi, cho nên có thể sách hướng dẫn sử dụng cũng thiết kế…
- Cô ta… ngu ngốc…
Ồ.
Lời ít ý nhiều.
Đại khái là, ở trong mắt Doanh câu, Hạn Bạt chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc, lại có thêm một tiền tố, là địa vị thân phận cao quý, nhưng về bản chất, vẫn được miêu tả bằng một từ duy nhất kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận