Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 672: Không đốt cô ấy, anh sẽ phải hối hận! (1)

Một chiếc gạt tàn thuốc đưa tới huyết án.
Sau đó còn đưa tới cảnh sát.
Đợi sau nửa đêm, phía dưới mới yên tĩnh trở lại.
Xem đánh nhau xong, Châu Trạch đi trở về ôm Oanh Oanh ngủ.
Ngược lại ngủ không bao lâu, chỉ hơn bảy giờ sáng đã tỉnh, điều này khiến chính bản thân Châu Trạch cũng có chút ngoài ý muốn, vừa vặn lúc này Hứa Thanh Lãng đang nhắn trong nhóm "lão đạo gợi cảm đánh bài online".
Hứa Thanh Lãng: - Dậy chưa?
Tiểu loli: - Đã dậy.
Trương Yến Phong: - Các ngươi đi chơi đi, tôi về trước.
Bé trai: - Vẫn luôn tỉnh.
Tiểu Hầu Tử: - Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Lão đạo: - Có thể đổi lại tên nhóm không?
Châu Trạch cười cười.
Tối qua ba người Nguyệt Nha đã chào tạm biệt Châu Trạch, sau đó rời đi, quay về nơi dừng chân của bản thân, đồng thời dựa theo Châu Trạch phân phó, hai người bọn họ đã tới Thường Châu, giúp Lưu Sở Vũ giành lại địa bàn.
Hai tên quỷ sai "tu tiên" không để ý tới thế sự ở Thường Châu, hậu trường của bọn họ ở địa ngục đã bị doanh câu trực tiếp diệt trừ, dù sao cũng là người mình, dứt khoát để hai người bọn họ ra mặt giúp Lưu Sở Vũ xác thực địa bàn ở Thường Châu đi.
Một khu có nhiều công trạng như vậy, Châu Trạch muốn thăng quan, thuộc hạ cũng phải thăng quan, dù sao cũng phải khuếch trương địa bàn lớn một chút mới được.
Châu Trạch nhắn lại một tin:
- Tôi rửa mặt một chút.
Vọt vào phòng tắm, dưới sự giúp đỡ của Oanh Oanh Châu Trạch lại thay bộ quần áo khác, vốn anh muốn mặc áo ngắn tay, bởi anh không sợ lạnh, nhưng nhập gia tùy tục, nếu ra bên ngoài, giữa mùa đông giá rét lại mặc một chiếc áo ngắn tay rêu rao khắp nơi, có chút giống với mùa hè lại đi mặc áo bông.
Áo khoác thật mỏng.
Quần jean đơn giản.
Oanh Oanh lại giúp Châu Trạch sửa lại kiểu tóc một chút, cạo râu dưới cằm một chút, lúc đi ra ngoài ăn điểm tâm với mọi người đã bảy giờ rưỡi.
- Đi vào trong ăn điểm tâm đi.
Châu Trạch đề nghị.
Anh sợ không kịp.
Mỗi ngày khu Disney ở Thượng Hải đều tấp nập du khách.
- Không sao, tôi mua phục vụ vip.
Nếu Hứa Thanh Lãng đã nói như vậy, đám người cũng quyết định xuống tiệm ăn sáng phía dưới ăn sáng.
Sau đó, khi bọn họ bắt xe đến Disney đã gần tám giờ, ở lối vào có một đội ngũ xếp hàng thật dài.
Tiêu phí cao hơn, thường thường có thể thu được phục vụ càng ưu đãi hơn, rất nhiều nghề nghiệp đều là như vậy, Hứa Thanh Lãng lấy di động ra gọi điện thoại, sau đó ra hiệu cho mọi người đi về phía trước.
- Chúng ta không cần xếp hàng, có thể trực tiếp vào trong.
Hứa Thanh Lãng có chút đắc ý.
Tiếp đãi là ba bác gái, nhìn thoáng qua, cách ăn mặc của bọn họ không giống nhân viên Disney.
Sau khi Hứa Thanh Lãng đi lên nói gì đó.
Bọn họ lập tức nói:
- Theo chúng tôi vào đi thôi.
Nói xong.
Ba bác gái phân biệt đi tới ba dòng người đang xếp hàng vào cửa.
Trực tiếp chen tới phía trước.
Cao lớn vạm vỡ, lại là nữ.
Chỉ cần vừa lắc thân thể.
Đã có thể trực tiếp tiến vào.
Phía sau có người không nhìn nổi, mắng lên:
- Chen ngang sao, có tố chất nữa không!
- Đúng vậy, chúng tôi đã chờ thật lâu rồi!
Mấy bác gái hồn nhiên không cảm giác gì, trái lại trực tiếp lắc lắc cổ đối diện với đám người mắng bọn họ phía sau, trong lúc nhất thời, hào quang vô cùng, tài nghệ trấn áp quần hùng!
Ba bác gái phân biệt đứng ở nơi đó kêu đám người Châu Trạch qua.
Bọn họ đã tạo ra một con đường..
Chỉ chờ mấy người Châu Trạch tới.
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
- Lão Hứa, phục vụ VIP này của cậu rất rất khác biệt.
Châu Trạch không nhịn được trêu chọc.
- Quả thật rất khác so với tôi tưởng tượng, tôi còn tưởng rằng... - Hứa Thanh Lãng có chút bất đắc dĩ, sau đó nói: - Có vào không?
Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh trực tiếp đi về phía bác gái bên cạnh.
Bác gái nhích người.
Lại nhường ra một khu vực cho bọn họ.
Khiến Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh đứng trước mặt mình.
Bởi vì bọn họ chen ngang.
Cũng không lâu lắm đã có thể vào trong.
Chờ sau khi mọi người tụ tập lại phía trước lối vào.
Châu Trạch phát hiện trên mặt Hứa Thanh Lãng còn có chút ngượng ngùng.
Dường như cậu ta cảm thấy loại VIP được phục vụ chen ngang thế này thật quá đáng thẹn, những người còn lại kể cả lão đạo.
Ngược lại đều cảm thấy không đáng kể.
Chẳng qua, tiếp đó chính là chuyện càng cực khổ hơn, bởi vì nhiều người, mỗi một trò chơi đều phải xếp hàng thật lâu, mấy trò hàng đầu phải xếp hàng hai giờ mới tới lượt, phần lớn người đến Disney chơi, lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là xếp hàng, xếp hàng, lại xếp hàng.
Phảng phất như bọn họ đã trở lại thời kinh tế có kế hoạch, mọi người xếp thành hàng dài cầm ngân phiếu định mức mua đồ.
Chẳng qua ngoài phục vụ VIP phải chen ngang không đáng tin cậy ngay từ đầu, những phục vụ sau đó thật sự là VIP, đám người chơi một buổi sáng, đến lúc ăn trưa, đã có thể chơi gần hết mấy trò chơi nổi tiếng.
Lão đạo chơi rất tận hứng, Hầu Tử được lão cất giấu ngay trong áo lông, nó cũng chơi rất vui vẻ.
Ngược lại hai đứa nhỏ bên cạnh.
Bé trai và tiểu loli.
Có vẻ rất bình thản.
Nói đúng hơn.
Bọn họ cũng không phải đứa bé.
Người sau tuổi tác càng khủng bố hơn người trước.
Muốn bọn họ thoải mái khua tay múa chân mà chơi cũng quá khó cho bọn họ.
Ăn xong bữa trưa rất đắt tiền lại không quá ngon miệng.
Đám người lại bắt đầu tách ra, tiếp tục hành động.
Ngay cả Oanh Oanh, Châu Trạch cũng để cô ấy theo mấy người tiểu loli bé trai, bản thân mình thì đi dạo, tới khu hút thuốc, châm điếu thuốc.
- Ông chủ, hôm nay khí trời tốt, hẳn buổi tối còn có tổ chức bắn pháo hoa.
Lão đạo lại có thể theo anh cùng nhau, vốn dĩ trước ngực lão hơi phồng lên, hiện tại đã bằng phẳng, hẳn lão cũng đã để Hầu Tử tự ra ngoài chơi đùa.
Hai người ngồi trên ghế dài.
Mỗi người một điếu thuốc.
Tối hôm qua Oanh Oanh nói cho Châu Trạch, tiết hàn y đã qua, Châu Trạch còn có chút ngạc nhiên, chẳng qua ngay sau đó anh lại thấy bình thường trở lại, qua rồi thì cứ để nó qua đi.
Bản thân mình không tuân theo Bạch phu nhân dặn dò, không dùng trúc đốt Oanh Oanh.
Chẳng lẽ Bạch phu nhân dám từ địa ngục tới đây tìm mình tính sổ sao?
Hoặc là.
Tự mình ra tay?
Ha ha.
Nói không chừng.
Khi tên ngu ngốc cứng đầu cầm huyết nguyệt hoành tảo thiên quân.
Bạch phu nhân đã mơ mơ màng màng mà kết thúc lúc ấy.
Đương nhiên.
Những lời này Châu Trạch không thể nói cho Oanh Oanh biết.
Cho dù Bạch phu nhân muốn đốt cô ấy.
Nhưng tình cảm của Oanh Oanh với Bạch phu nhân lại rất chân thành, tình cảm như mẹ con lại như chị em.
Dù sao.
Trong năm tháng khá dài.
Vẫn là Bạch phu nhân ở bên cạnh cô ấy.
Hiện tại nhìn lại.
Bạch phu nhân chỉ là một miếu thần, hơn nữa miếu đã sớm bị phá, ban đầu, trước mặt Châu Trạch, cô ấy là nhân vật lớn, hiện tại cho dù không có tên ngu ngốc cứng đầu ở đây, Châu Trạch cũng không sợ cô ấy chút nào.
Hút thuốc xong.
Châu Trạch và lão đạo tùy ý đi dạo.
Vừa lúc đuổi kịp xe hoa.
Hai người còn đứng nhìn xem.
Lão đạo không ngừng vỗ tay, rất đầu nhập, Châu Trạch lại cảm thấy có chút nhạt nhẽo, lại không có Oanh Oanh bên cạnh, ngay cả làm dáng anh cũng lười.
Xe hoa trước mắt này.
So với pháp thân chúng Diêm La đi dạo ở âm ty.
Cách biệt quá xa.
Đây mới thật sự là thật thú vị và chấn động.
Đáng tiếc.
Cho dù đám Diêm La bị tên ngu ngốc cứng đầu bắt nạt rất thảm, nhưng muốn để bọn họ chạy đến dương gian, nơi chứa toàn nhân vật phụ làm nền cho nhân vật chính này, cũng là chuyện không thể nào.
Hai người đi tới bên vườn hoa, dựa vào, Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy trong QQ luật sư An đã gửi 99+ tin nhắn, hiển nhiên, luật sư An rất gấp gáp mà muốn biết chuyện đã phát sinh ở địa ngục.
Nhưng Châu Trạch chỉ muốn đợi khi trở về rồi lại nói, lười nói nhảm nhiều lúc này.
Lão đạo đặt mông ngồi bên vườn hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận