Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1237: Sét đánh rồi! (1)

- Có lẽ bọn họ cảm thấy tôi thực sự sắp không chịu được nữa rồi, chỉ một lòng chờ chết mà thôi.
- Khí sắc của ngài nhìn không tệ, giống…
- Cảm ơn.
- Giống bộ dạng hồi quang phản chiếu.
- ... - Bà bà.
Châu Trạch rút ra một điếu thuốc, châm lên.
Nói:
- Đi thẳng vào vấn đề luôn đi, tôi không bận rộn chút nào cả, cũng rất rảnh rỗi.
- Nhưng tôi vẫn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này.
- Được rồi, tôi có món đồ muốn tặng cho anh.
- Tôi không muốn.
- Tôi còn chưa nói đó là thứ gì?
- Đều không cần.
- Vậy thực sự không cách nào trò chuyện được sao? - Bà bà lộ ra vẻ rất ưu thương.
- Ừm, được rồi, tiếp theo thì sao?
- Vậy ngài có thể đi rồi.
Ông chủ Châu có chút ngoài ý muốn, tiếp theo chẳng lẽ không phải là cháy nhà ra mặt chuột rồi sao?
- Cứ để cho tôi đi như vậy sao?
- Bằng không thì? Lúc vị lão nhân kia xuất hiện ở nơi này của tôi, thì tôi đã hiểu rõ, bất kể kẻ thắng người thua, bất kể tiền đặt cuộc là bao nhiêu, tôi mãi mãi cũng chỉ là bên thua mà thôi.
- Ngài ấy viết tên người bảo đảm, tôi cũng không có ý định thực sự đi thu hồi vốn gì đó, thậm chí ngay cả tư cách ngồi vào bàn chơi bài, thật ra thì tôi cũng không có, điểm này, tôi hiểu rất rõ.
- Cho nên.
- Nếu không trò chuyện được nữa.
- Ngài có thể rời đi.
- Đẩy mở cánh cửa kia.
- Chính là bên ngoài rồi.
Ông chủ Châu đưa tay lên chốt cửa.
Chuyện này, có hơi quá thuận lời rồi nha.
Lúc trước khi anh mới vào nghề, tiểu loli đã từng rất công kích nói nguyên nhân cô ấy nhìn trúng anh là bởi vì anh bị thiểu năng.
Nhưng bây giờ mà xem.
Vị bà bà này mới thật sự là có phong phạm của hướng đi này nha!
Nắm chốt cửa.
Châu Trạch lại không trực tiếp đẩy ra.
Mà lại quay đầu.
Nhìn về phía người phụ nữ vóc dáng nở nang kia.
Nói:
- Đúng rồi, cô vừa nói muốn đưa cho tôi cái gì?
- Ông chủ?
Oanh Oanh ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
- Nhìn một chút cũng sẽ không mang thai.
- Ầy… - Oanh Oanh.
Bà bà có chút cảm ơn nhìn Châu Trạch.
Sau đó hào phóng trả lời:
- Trứng của tôi.
- ... - Châu Trạch.
...
Bà bà nói muốn tặng lễ vật cho bạn.
Sau đó.
Bà bà nói muốn đưa trứng của cô ta cho bạn.
Trong đầu ông chủ Châu xuất hiện hình ảnh của bộ phim hoạt hình «con nòng nọc đi tìm mẹ».
Nhưng rất hiển nhiên.
Trứng của bà bà, xác suất rất lớn là không thể nào mini như vậy được, thậm chí rất có khả năng, có lẽ còn lớn hơn trái táo một chút.
Dính dấp.
Màu trắng sữa.
Tỏa ra một mùi hương nồng đậm, Châu Trạch trừng mắt nhìn, loại bỏ hết những ý tưởng kì quái trong đầu kia.
- Vậy thì thật xin lỗi, nếu như cô cho tôi tiền, ngược lại tôi có thể giúp cô chia sẻ nỗi khổ của kẻ lắm tiền một chút.
- Nhưng cái quỷ…
- Thật sự là quá quý trọng, không thể nhận được.
Ông chủ Châu cũng không có ý tò mò, trứng này của cô, rốt cuộc là đã thụ tinh chưa, có cần thụ tinh hay không, nếu như là đơn thuần gì đó mà nói, có phải là anh đi ra ngoài xong còn phải đi tìm kho tinh trùng mua một phần cho cô ta hay không?
Châu Trạch anh mở tiệm sách, cũng không phải là mở trang trại chăn nuôi.
- Anh có biết tôi là ai không?
Bà bà ngẩng đầu lên, hỏi.
Chuyện này giống như là ủy thác vậy, trước tiên bạn phải nói ra thân phận cao quý của bản thân, sau đó chuyển giao đời sau cho anh, dù là đời sau này vẫn chỉ là bán thành phẩm, nhưng cũng có thể cho nó thêm điểm.
Người ngoại quốc thích chơi đùa như vậy, trong lúc tự giới thiệu bản thân, bọn họ thường nói tôi là ai con trai của ai hoặc tôi là ai cháu trai của ai trước.
Nhưng ông chủ Châu cũng không thích dính chiêu này.
Liếc bà bà liếc mắt.
Nói:
- Cô có biết tôi là ai không?
- Ha… ha…
Anh im miệng!
Anh ngủ đi!
Không phải là anh mới vừa đi ra sao!
Quay về!
- Anh… đang… nhìn…
- Anh còn nói cái beep gì nữa, có tin tôi sẽ kiếm thứ kia của anh ghép đôi với cô ta hay không?
- Anh... dám...
- Anh cứ xem thử tôi có dám hay không.
Ông chủ Châu cảm thấy mình vẫn phải đi tìm lão Trương lấy Sát bút quay về thôi, nếu không cái kiểu không giải thích được lại cứ đột nhiên xuất hiện như thế này thật sự khiến người ta không thể quen được mà.
- Tôi còn có một bảo bối, có thể tặng lại cho hai người, coi như là thù lao anh đã cứu nó giúp tôi.
- Nếu như là bản thể của cô mà nói, vậy thì đừng nói nữa.
Oanh Oanh ở bên cạnh mặt đầy khó chịu nghe toàn bộ quá trình đối thoại, luôn cảm thấy… thật bẩn.
Cũng không phải là hai người đang cãi nhau, đều đang nói chuyện một cách rất bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại nhảy ra cái chữ này, thật sự là còn nhảy ra thường xuyên hơn lúc đang cãi nhau.
- Sáu mươi năm trước, có một con đại yêu ở chỗ này của tôi, đánh cược với tôi một phen, nó thua, nó để lại cho tôi một phần da thú, trên đó có một bí mật của sơn lâm đông bắc.
- Trên da thú, ghi lại vị trí thực sự của một dải long mạch.
Nghe vậy, hình như Châu Trạch thật sự nhớ được, dường như lúc trước Bạch Hồ đã từng nói về chuyện này với anh, muốn dụ dỗ anh đi vào sơn lâm thăm dò với cô ta.
- Vật đó không có sức hấp dẫn gì với tôi cả, nhà tôi cũng không có vương vị cần thừa kế.
- Tôi… muốn…
Anh câm miệng cho tôi!
- Phải không? - Bà bà có chút ngoài ý muốn – Vốn dĩ tôi còn cho rằng, anh sẽ có hứng thú với nó, dù sao, anh cũng là người có quan hệ với Phủ Quân đại nhân.
- Thật ra thì, đến lúc này tôi vẫn khó có thể tưởng tượng, lấy bối cảnh của anh cùng với thực lực mà anh đã biểu hiện ra khi anh còn trong thôn lúc trước, vì sao anh lại cam tâm tình nguyện làm một bộ đầu cho âm ti ở dương gian.
- Sở thích cá nhân khác với hướng đi.
- Ha ha, thực sự không muốn?
- Không được!
- Tôi… muốn…
- … - Châu Trạch.
Giây tiếp theo.
Châu Trạch bỗng nhiên cảm giác cơ thể của mình đang bồn chồn.
Tôi đệt.
Đây là Thiết hàm hàm thấy Châu Trạch vẫn luôn không để ý tới anh ấy.
Bắt đầu chủ động bạo động, muốn tranh đoạt quyền khống chế thân thể rồi.
Ác như vậy sao?
Năm đó lúc hồ ly thúi đề cập chuyện này với tôi anh không có chút phản ứng nào mà, sao bây giờ lại phản ứng kịch liệt như vậy?
- Ặc...
Châu Trạch khom lưng.
Quỳ một chân trên đất.
Hai tay đang siết chặt.
Cơ thể bắt đầu co rút và co quắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận