Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 787: Là mi! (1)

Cũng bởi vậy.
Tổng cộng tốn gần nửa giờ.
Ba người mới vừa xuống dưới.
Bé trai lại bò lên, cũng đón cả cô bé ngăm đen xuống, lần này mau lẹ hơn.
Luật sư An không đi xuống nữa.
Trùng mềm màu đen phía dưới có hệ số nguy hiểm rất cao, anh lại đi xuống nữa chỉ biết thành liên lụy.
Trên người Hứa Thanh Lãng có hải thần lực, ở trong nước chắc thành thạo một chút, về phần cô bé ngăm đen, vậy kệ cô ta đi.
Mà thể chất cương thi đi xuống sẽ dễ dàng bị bức tường màu xanh kia mê hoặc trầm luân, cho nên anh lưu Oanh Oanh ở trên này, còn bé trai, cũng bởi vì cậu ta có kinh nghiệm đi xuống, nhưng cảnh cáo cậu ta không được vào trong nữa.
Cục diện đã thật ác liệt, nếu như lại có một đầu cương thi “Nổi điên” HI lên ở dưới đó, chỉ có thể là họa vô đơn chí.
Oanh Oanh đứng bên cạnh luật sư An, không nói chuyện.
Luật sư An nhìn cô, tự nhiên không dám nói gì mà kêu cô để cho mình ngủ trong lòng giống như bé trai, trái lại tự ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
... ...
Phía dưới.
Bé trai không lại tiến vào đường hầm kia.
Hứa Thanh Lãng cẩn thận nâng thân mình ông chủ đi vào trong, cô bé ngăm đen chậm rãi đi theo phía sau, chân cẳng cô không tiện, nhưng trong khoảng thời gian này lại luyện thành bản lĩnh bò sát.
Chờ ra khỏi cái hầm cao cỡ nửa người, lại tiến vào khu vực hầm mỏ bên kia, Hứa Thanh Lãng hơi nhíu mày, lòng bàn tay đặt vào trong nước.
Không lâu sau.
Một mảng vảy rắn dài ra từ chỗ cánh tay anh.
Vả lại chậm rãi lột ra.
Theo ngón tay kéo dài tới trước.
Tạo thành một đường thủy bằng vảy rắn.
- Đừng đi ra ngoài vảy rắn.
Hứa Thanh Lãng nhắc nhở cô bé ngăm đen.
Rồi sau đó.
Anh ôm lấy thân mình ông chủ, đi vào trong nước.
Vì cô bé ngăm đen bò sát, độ cao không đủ, nước nơi này cũng sẽ không lọt vào trong miệng cô, nhưng cô cũng không cảm thấy ghê tởm, tiếp tục đi theo phía sau Hứa Thanh Lãng, bình thường làm ruộng, đủ loại phân đều đã dùng, nào còn chú ý đến thứ này?
Mất khá nhiều công sức, Hứa Thanh Lãng cuối cùng đã mang theo Châu Trạch tới trước vách tường màu xanh nơi này.
Nhưng tiếp theo.
Nên làm như thế nào?
Hứa Thanh Lãng lấy đồng tiền kiếm của mình ra, cạy một tảng đá màu xanh xuống, đặt trước ngực ông chủ, nhưng đợi đã lâu, dường như không hề có chút hiệu quả nào.
Cô bé ngăm đen ở bên cạnh xem, do dự nói:
- Hiện giờ anh ta không có cách nào tự hấp thu.
- Cô có cách?
Cô bé ngăm đen chỉ vách tường, lại chỉ Châu Trạch, gật gật đầu.
- Là trồng xuống?
- Luật sư kia, không phải nhìn trúng bản lĩnh của tôi đây nên mới để tôi tới, thậm chí còn khiến cho tôi xuống đây sao?
Chân cẳng cô không tiện, nhưng vẫn để cô đi xuống.
- Cô thử xem đi.
- Được.
Cô bé ngăm đen lấy ra hai hạt giống từ trong ví tiền không thấm nước của mình, không đặt vào trong miệng Châu Trạch mà đặt trên da anh, ngay sau đó cô cắn rách ngón tay mình, để cho máu của mình rơi lên trên da Châu Trạch.
Dường như hạt giống được sống lại, bắt đầu chui vào trong cơ thể Châu Trạch.
Hiện giờ thân mình ông chủ Châu thật sự rất rách nát, tự nhiên không cách nào ngăn cản được những hạt giống này xâm nhập.
- Cẩn thận một chút.
- Không có vấn đề.
Hai tay cô bé ngăm đen bắt đầu múa.
Giống như khống chế hạt giống của mình bắt đầu sinh trưởng trong cơ thể Châu Trạch.
Rất nhanh.
Một sợi dây mây mảnh như sợ tóc mọc ra từ trên người Châu Trạch.
- Chậm một chút, chậm một chút, thân mình anh ấy yếu ớt.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục nhắc nhở.
- Không có việc gì, hạt giống mới bắt đầu mọc lên chỉ hấp thu một chút sức sống, chờ hạt giống nảy mầm rồi, có thể thông qua nó làm môi giới đi hấp thu vật bên ngoài, không có chuyện gì, trong lòng tôi có tính toán... ...
“Phụt!”
Vừa dứt lời.
Chiếc bút máy vốn cắm trong ngực Châu Trạch đột nhiên bắn ra ngoài.
Rơi vào trong nước.
Mà thân mình ông chủ Châu vốn đã cacbon hóa đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bắt đầu bong ra từng mảng.
- ... ... - Cô bé ngăm đen!
Biến cố đột nhiên phát sinh khiến trong lòng Hứa Thanh Lãng run lên.
Anh rất sợ lão Châu chết trên tay mình.
Phi phi phi.
Cho dù có ở trên tay mình hay không.
Lão Châu cũng không thể chết.
Tất cả mọi người rõ ràng, cây bút máy kia đã bảo vệ cơ hội sống sót mấu chốt cuối cùng cho thân thể và linh hồn Châu Trạch sau lôi kiếp.
Lúc trước bút máy chậm rãi di chuyển ra bên ngoài, thật ra đang biểu thị kiểu “Thủ hộ” này, đang chậm rãi chống đỡ hết nổi.
Nhưng chống đỡ hết nổi là chống đỡ hết nổi.
Hiện giờ lại bắn ra ngoài.
Cái quỷ gì?
Thân thể của Châu Trạch đang lột ra từng chút một, làn da cháy đen cùng với máu thịt bên trong đều giống như cắt thành vô số mảnh vụn, chậm rãi chia lìa.
Đây không phải là ghép hình, chia lìa này dường như không thể nào đảo ngược.
Bạn cũng không thể lấy keo 502 keo nhựa dán lại ông chủ Châu đi.
Hứa Thanh Lãng khiếp sợ.
Cô bé ngăm đen cũng hoảng sợ!
Bản thân mới vừa lập xong cờ hiệu, đã bị vẽ mặt bằng tốc độ ánh sáng.
Quan trọng nhất là.
Mạng của cô và mạng của Châu Trạch khóa lại với nhau.
Cô cũng không lo những người khác trả thù mình, bởi vì một khi Châu Trạch chết đi, bọn họ có trả thù mình hay không cũng không hề có ý nghĩa gì, bản thân nhiều nhất nửa tháng cũng tèo mẹ rồi.
Lập tức.
Cô bé ngăm đen cắn rách đầu lưỡi mình.
Phun ra một ngụm tinh huyết.
Đồng thời hai tay nhanh chóng khép ấn.
Chỗ mi tâm.
Một ấn ký hình trăng non mơ hồ hiện lên.
Cả người như dâng lên từng trận khói trắng.
Đây là định lấy tinh huyết căn nguyên của mình đi thúc giục thực vật sinh trưởng.
Cô không muốn chết.
Cô muốn sống.
Cô nhận mệnh.
Cô lựa chọn làm nô lệ.
Vì không muốn chết!
“Ong! Ong! Ong!!!!!!!”
Từng mảnh vụn trong cơ thể Châu Trạch đang nhanh chóng lan rộng.
Từng nhánh, từng gốc cây, tất cả đều đang dựng đứng lên từ trong cơ thể.
- Phá vỡ tường, nhanh chút!
Cô bé ngăm đen khẽ kêu.
Hứa Thanh Lãng không dám do dự chút nào trực tiếp giơ đồng tiền kiếm của mình lên đập qua.
“Rầm!” Vách tường bị nện ra một rãnh lõm.
Dưới sự khống chế của cô bé ngăm đen dây mây dày đặc này bắt đầu chui vào.
Rồi sau đó.
Hai tay cô bé ngăm đen bắt đầu liều mạng làm động tác kéo về sau.
Giống như bác nông dân đang múc nước bên cạnh miệng giếng rất sâu.
Trước mắt.
Cho dù Hứa Thanh Lãng có tin tưởng năng lực của cô bé ngăm đen hay không.
Cũng chỉ có thể nhìn cô làm.
Cho dù khiêng ông chủ lên tìm đám người luật sư An cũng đã không kịp rồi.
Đã đến giờ phút này, chỉ có thể lựa chọn liều mạng một phen, chẳng lẽ lại ôm ông chủ qua, kêu mọi người đi nhìn mặt ông chủ lần cuối?
Rất nhanh.
Hứa Thanh Lãng đã nhìn thấy trên dây mây dày đặc kia bắt đầu thấm ra một dòng màu xanh, vả lại dần dần lan tỏa đi, vẫn luôn nối liền tới trên người ông chủ.
Đây giống như “Nam thủy bắc điều”.
Nhưng mà màu xanh thật, khỏe mạnh thật.
Hứa Thanh Lãng lập tức cúi đầu nhìn xem Châu Trạch, anh kinh hỉ phát hiện ra tốc độ thân thể Châu Trạch bong từng mảng ra đã bắt đầu rõ ràng giảm bớt.
Có hiệu quả.
Có hiệu quả!
Xem ra.
Thật sự có thể kéo Châu Trạch từ tiêu tan trước cửa quỷ môn quan về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận