Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1112: Đói! (1)

Nhưng mà.
Dưới bàn chân của lão Trương bỗng nhiên xuất hiện một chùm bạch quang.
Bạch quang trực tiếp xuyên qua cơn gió màu đen kia.
- Ầm!
Hào trư bị một cước của lão Trương, bị đạp lăn ra ngoài.
Ở bên này, hai tay Oanh Oanh đã nắm lại thành quyền, lúc Hào trư lăn đến trước mặt cô ấy, một quyền giáng xuống.
- Ầm!
Đòn công kích của Oanh Oanh vẫn luôn đơn giản và bạo lực như vậy, sau đó lại kế thừa thêm di sản của Hạn Bạt, cũng càng ngày càng tự tin hơn.
Nửa người của Hào trư bị đập xuống đất, nhưng tiếp đó, lúc Oanh Oanh đang chuẩn bị tiếp tục phát lực đập nổ nó, lại ngoài ý muốn phát hiện quả bóng này bắt đầu không ngừng phồng lên rồi lại xẹp xuống, giống như là một cái lò xo vậy, đánh xuống thì lõm xuống, lúc thu nắm đấm lại thì lại khôi phục như cũ.
- Công kích vật lý đơn thuần hiệu quả không lớn.
Luật sư An trầm ngâm, đồng thời phất tay nói:
- Lão Trương, tiến lên!
Ngay sau đó.
Luật sư An nhìn Hứa Thanh Lãng cùng Deadpool đang đứng ở vòng ngoài, tay ra hiệu.
- Dẫn người bắt hung thú thượng cổ, là một loại cảm giác như thế nào?
Bỗng nhiên đứa trẻ sơ sinh ở trên lưng hỏi.
- Cũng chỉ là rùng mình một chút thôi, sau đó cũng chỉ tẻ nhạt vô vị thôi.
Kỳ thật chuyện này chỉ là luyện binh, ông chủ đứng ở đối diện, chính là sự đảm bảo lớn nhất, vào lúc này, nếu bạn muốn nói thật ra chuyện này rất áp lực, vậy thì chắc chắn không đến mức đó.
Lão Trương rất muốn dừng lại suy nghĩ một chút, rốt cuộc câu “Lão Trương, tiến lên!” này có ý gì?
Anh ấy đứng ở bên cạnh nhìn Oanh Oanh đang không ngừng đánh Hào trư giống như là giã bánh gạo, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được chính mình phải xông lên như thế nào.
Chuyện này luật sư An cũng không nói rõ thêm một chút.
Chẳng qua, lão Trương cũng biết, đang vào thời khắc mấu chốt, bản thân cũng không thể do dự được, do dự thì sẽ giống như xe bị tuột xích, mặc dù không biết phải xông lên như thế nào, nhưng lão Trương cũng đánh solo, trực tiếp tung người nhảy một cái, hai tay hai chân đáp lên trên cái đầu tròn vo của Hào trư.
Hào trư sửng sốt một chút.
Ở bên này, nó vẫn còn đang giằng co với nữ cương thi kia – trên người nữ cương thi này toát ra hơi thở làm nó rung sợ, bất thình lình lại có một người giống như kẻ ngốc trực tiếp nhào vào nó.
Đôi mắt lão Trương và con mắt lớn của Hào trư nhìn nhau một chút.
Lão Trương có chút xấu hổ.
Hào trư là lại có chút ngẩn người.
Oanh Oanh lập tức thu tay lại, lúc này dĩ nhiên không thể đánh nữa, nếu không, có lẽ còn chưa đánh chết được Hào trư, thì lão Trương đã bị cô ấy trực tiếp đánh thành thịt nát rồi.
Hào trư đang giãy giụa, cương khí kinh khủng cuốn tới, ý đồ phải xé nát lão Trương.
Lão Trương cũng biết rõ hiện tại bản thân đã đánh solo đến mức độ không thể đơn độc hơn được nữa rồi, cho nên dứt khoát solo đến cùng, sống chết nắm chặt lấy quả bóng đầy lông nhung ở bên dưới, kiên quyết không buông tay.
Khi cơn gió màu đen tấn công tới, trên người lão Trương toát ra ánh sáng màu trắng, hai bên triệt tiêu lẫn nhau.
Trong đôi mắt Hào trư chỉ còn vẻ cực kì khiếp sợ.
Đây cũng là một hơi thở làm cho nó vô cùng kinh hãi!
Giờ khắc này.
Hào trư cũng đã có loại suy nghĩ là do bản thân ra trễ, đám người cùng thời đại với mình nhưng mạnh hơn mình đã sớm đến cắm rễ ở dương gian rồi sao?
Nhưng tại sao các người phải nhằm vào tôi chứ?
Nỗi tủi thân trong lòng Hào trư, không cách nào kể ra được.
Bởi vì sau khi lão Trương nằm lên trên người nó, cái quả bóng tròn vo to lớn này, giống như là thoáng chốc đã rơi vào trong suy yếu vậy.
Phong ấn của Giải Trãi.
Bắt đầu có hiệu quả.
Một màn này.
Khiến cho Canh Thần ở trên lưng luật sư An cũng có chút giật khóe miệng, anh ta thực sự rất muốn chửi tục đấy.
Như vậy cũng được sao?
Đây cũng tính là phong ấn?
Chuyện này lại còn có hiệu quả nữa chứ?
Luật sư An ho khan một tiếng, thật ra thì, biểu hiện của lão Trương, cũng khiến cho anh ta kinh hãi, nhưng không thành vấn đề, bất kể là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt được chuột mới là mèo tốt.
Chiêu thức xấu xí hay không cũng không quan trọng, mấu chốt phải xem hiệu quả.
Oanh Oanh cùng thằng bé trai nhanh chóng tiến lên.
Hai người, mỗi người duỗi tay bắt lấy một bên của Hào trư, lần này không đập nó nữa, mà là tương đương với nắm đầu nắm tóc của nó cưỡng chế cố định nó ở chỗ này.
Deadpool dang rộng hai tay.
Nhìn qua có vẻ bình thản không có gì kì lạ.
Nhưng trong mặt đất dưới chân anh ta.
Bỗng nhiên có vô số cây dây leo nhỏ bé thoát ra, trong phút chốc đã trói chặt Hào trư ở đó, giống như từng sợi xích sắt, giam cầm nó!
- Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm Chính Pháp, Lôi Pháp!
Hai tay Hứa Thanh Lãng kết ấn, bên cạnh có một lá bùa màu tím bay ra ngoài, bắt đầu tự bốc cháy ở ngay trước mắt, trong trận pháp, từng đạo lôi xà xuất hiện toán loạn.
Đây không phải là đang dẫn lôi chân chính, bởi vì Hứa Thanh Lãng biết rõ, nếu như thật sự dẫn lôi xuống nơi này, trong tất cả mọi người ở nơi này, lôi điện đó sẽ đánh ai vẫn là chuyện không thể nói chắc được.
Ngược lại trong mắt đạo giáo.
Những người ở nơi này, không phải là yêu thì chính là quỷ, hoặc chính là cương thi, đều là đối tượng cần phải bị dọn dẹp tấn công.
Lôi Điện Chi Lực do cậu ta dựng trận pháp mà có được nên đương nhiên uy lực không thể so sánh với lôi điện trong tự nhiên được, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là đang có mấy quỷ sai trấn mắt trận, Hứa Thanh Lãng có điều kiện đầy đủ hơn để tiến hành điều chỉnh trận pháp.
Trong phút chốc.
Hơn mười tia sấm chớp ngưng tụ thành thứ giống như lưỡi đao.
Trong nháy mắt bổ thẳng xuống.
Trực tiếp bổ thẳng vào trên người Hào trư.
Cơ thể Hào trư đang không ngừng run rẩy, lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ.
Mà lúc này.
Bạch Hồ cũng xuất thủ.
Mấy đạo bạch quang chém thẳng xuống, đều chém thẳng xuống cơ thể của Hào trư.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Cái đầu hình quả bóng của Hào trư trương lên một hồi.
Sau đó bên trong truyền ra từng trện tiếng nổ ầm ầm.
Cảm giác giống như popcorn ở ngã tư đường phồng lên trước rồi lại xẹp xuống vậy.
Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc.
Đầu Hào trư bắt đầu héo rũ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận