Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1334: Nghiệt súc (1)

Kiếm khí rất cường đại.
Trực tiếp phá vỡ từng lớp từng lớp bao bọc nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh của cái cục kia.
Trong lúc nhất thời.
Vải vóc bay loạn.
Nylon văng khắp nơi.
Sau khi “lớp vải quấn chân của lão thái thái” quấn trái ba vòng phải ba vòng kia bị chém mở.
Một tấm gương cổ xưa xuất hiện ở nơi này.
Đối mặt với người giấy.
Cũng đối mặt với một kiếm với khí thế hung hiểm kia!
- Ông!
Trong nháy mắt.
Kiếm khí lại bị mặt gương phản xạ ngược trở về.
Sau đó.
Trực tiếp xuyên thủng cơ thể của người giấy.
Đánh ra một lỗ thủng thật to ở trên người của người giấy.
Người giấy bị biến cố đột nhiên xuất hiện này đánh đến mức có chút ngẩn ra.
Ông chủ Châu cũng bỗng nhiên biết được nguyên nhân tại sao mới vừa rồi nhân cách nửa gương mặt lại sờ tới sờ lui.
Cố ý liếm môi một cái.
Có chút mỉm cười.
Lão đạo à lão đạo.
Lần này, ông thực sự...
XXX cha ông rồi…
...
Hoán đổi nhân cách.
Là một loại cảm giác rất đặc thù.
Nhất là nhân cách nửa gương mặt hoàn toàn khác với nhân cách Doanh câu.
Doanh câu là một người hoàn toàn có ý thức của bản thân.
Mà lúc trước nửa gương mặt đã tự mình hoàn toàn cởi bỏ ý thức của bản thân, đơn thuần chủ động để cho Châu Trạch đi cắn nuốt.
Cho nên.
Lúc Doanh câu nắm giữ bộ thân thể này, anh ấy làm gì, anh ấy muốn cái gì, đều có loại tư duy logic hoàn chỉnh thuộc về anh ấy, mà nhân cách nửa gương mặt lại có vẻ hơi… giáo điều* một chút.
(*ý chỉ một sự tin tưởng mặc dù không hề có căn cứ hay bằng chứng nào, có thể gọi là tin tưởng tuyệt đối vào niềm tin và cảm giác)
Lúc người giấy vừa mới phát ra kiếm khí.
Nhân cách nửa gương mặt cảm giác bên người mình có đồ vật có thể khắc chế được nó.
Nhưng thứ đó lại không ở trên người anh ta.
Cảm giác giống như ông chủ Châu đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách nhà mình, nhìn robot quét nhà đang làm việc của nó, sau đó con robot quét nhà này lại đập vào góc tường bên kia mà không ra được…
Cũng may.
Kết quả cuối cùng vẫn rất tốt.
Kiếm khí kinh khủng kia tới như thế nào thì về như thế ấy.
Thậm chí ông chủ Châu còn đang mong đợi.
Nếu như cứ vậy mà kết thúc, vậy cũng rất tốt.
Nhưng rất hiển nhiên.
Chuyện còn chưa kết thúc.
Bởi vì kiếm khí chỉ để lại một cái lỗ ở trên người của người giấy.
Thật sự chỉ là một cái lỗ!
Không còn tổn thương gì khác, ngoài ra cũng không để lại gì đặc biệt cả.
Vốn dĩ người giấy cũng không phải là người.
Có đâm ra được một cái lỗ.
Thì khác chỗ nào sao?
- Anh có biết tại sao tôi phải giết nó không?
Người giấy hỏi.
Ông chủ Châu rất ghét loại cảm giác này, đã đánh nhau thì cứ đánh đi, đang đánh mà cứ đột nhiên phải nói làm gì chứ.
Có một thời gian Oanh Oanh rất si mê manga Nhật Bản.
Còn nhổ nước bọt nói với Châu Trạch.
Có phải trong rất nhiều manga Nhật Bản đều dùng cách nói chuyện và hồi ức để kết thúc mấy thứ nội dung không liên quan ở trong không?
Vậy mà đến ở đây cũng giống như vậy.
Muốn đánh thì đánh đi.
Cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy chứ?
Giống như cách nói chuyện ngoại giao vừa vô dụng lại chính thức “dựa vào đối thoại giải quyết vấn đề”.
Thật ra thì tất cả mọi người đều hiểu rõ, có rắm thì thả không được sao.
Làm sao tôi biết được tại sao ông lại muốn giết lão đạo chứ, chẳng lẽ còn là vì tôi sao?
- Táng!
Tay của người giấy bắt đầu hạ thấp xuống.
Cùng lúc đó.
Hư ảnh của một tòa núi cao nguy nga xuất hiện ở người giấy sau lưng.
Ông chủ châu rất quen với hư ảnh này.
Bởi vì thường xuyên nhìn thấy.
Lúc trước khi thiết hàm hàm ngủ say, anh còn dùng ngọn núi này để đập hết vô số tượng sáp mà thiết hàm hàm thu thập trong vô số năm qua đấy.
Hơn nữa.
Châu Trạch cũng chú ý tới.
Hư ảnh Thái Sơn ở sau lưng người giấy.
Cũng đang khô héo, đang tan vỡ.
Không còn là loại cảm giác bao la xanh ngắt như trước kia nữa.
Nhiều hơn.
Lại là sự hoang tàn và vắng lặng!
Thái Sơn nhất mạch.
Thật sự bước đến cuối cùng rồi sao?
Mà tất cả những chuyện này.
Đều là lão đạo gây ra sao?
Có lúc, ông chủ Châu thực sự không muốn lừa gạt lão đạo nữa, muốn nói hết chân tướng cho ông ta biết, sau đó sẽ nói, nếu như ông không muốn những thứ đó nữa, ông có thể cho tôi mà!
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.
Rốt cuộc lão đạo có biết rõ thân phận của mình hay không, dường như cũng không có gì khác nhau cả, cũng không thể nào một giây trước anh vừa nói cho ông ta biết người ta là Phủ Quân, một giây sau là ông ta đã có thể trực tiếp phi thăng lên trời được, nói không chừng lại còn xem chuyện này là trò cười, sau đó nhân chút thời gian còn sót lại của bản thân đi an ủi mấy đại muội tử nữa đấy.
Ông chủ Châu thối lui ra khỏi trạng thái nhân cách nửa gương mặt.
Bắt đầu chuẩn bị kêu gọi Thái Sơn ở sâu trong linh hồn của mình.
Ông có núi.
Tôi cũng có.
Đến đi.
Chẳng qua là chỉ chơi trò đụng trứng gà thôi mà!
Nhưng ngay lúc này.
Giọng nói của Doanh câu vang lên ở trong đáy lòng của Châu Trạch:
- Anh… muốn… tìm… chết…
Châu Trạch cảm giác rất rõ ràng, lúc Thái Sơn ở sâu trong linh hồn của anh nhận được lời kêu gọi của anh, run rẩy một chút, nhưng ngay sau đó, lại bị người nào đó cưỡng ép đè xuống.
Ông chủ Châu không còn gì để nói.
Tôi đang đánh nhau ở bên này.
Anh lại ở đằng sau kéo chân tôi?
- Ngọn núi… này… nghe… anh… hay là… nghe… ông ta…
Đúng vậy…
Châu Trạch đã hiểu ra.
Cũng đúng.
Tuy nói không biết tại sao hư ảnh Thái Sơn này lại xuất hiện ở sâu trong linh hồn của anh, vào lúc đầu khi anh và Doanh câu còn đang xào xáo, nó lại còn giúp anh nhiều lần.
Châu Trach nghĩ tới một khả năng, có lẽ đây chính là tiền trọ cho lão đạo ở lại nơi này của anh.
Nhưng ngàn nói vạn nói.
Tòa Thái Sơn này.
Cuối cùng thì nó vẫn là nhà của bọn họ.
Bây giờ mình lại cầm đồ tổ truyền của người ta đi đánh nhau với người ta.
Chờ sau khi anh dời tòa Thái Sơn này ra khỏi nơi sâu trong linh hồn của mình.
Khả năng cao là tòa hư ảnh Thái Sơn này sẽ trực tiếp trở mặt trấn áp anh đi.
Đây mới thật sự là vác đá đập chân của mình đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận