Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1138: Mở cửa, giao đồ ăn tận nơi đây (2)

Bành.
Bành.
Bành.
- Ha, cô nói đi, đồ chơi này cũng được một thời gian rồi, có thể chơi ra được lớp sáp* không?
(





: từ này chỉ một lớp phủ bên ngoài của đồ gỗ hoặc ngọc đã dùng lâu năm, lớp sáp này (nếu có một cách tự nhiên) chứng tỏ sự lâu đời và đắt giá của món đồ)
A Dao lười để ý anh ta, trực tiếp đi thẳng vào phòng.
A Phong bĩu môi một cái.
Hai chân giang rộng ra.
Lôi kéo vị trí vết thương kia.
Đồng thời trong miệng lại không ngừng hít khí lạnh:
- Tê… tê… ô… ô… tuyệt thật… phía dưới lạnh quá… hờ, ha ha ha ha.
A Bằng bất đắc dĩ liếc một cái.
- Anh vui là được rồi.
- Đến đây đi, chúng ta cùng nhau trải nghiệm một chút, A Bằng, tôi cũng giúp anh cắt đứt thử một phen nhá?
Đúng lúc này.
Chuông cửa vang lên.
A Phong sửng sốt một chút, ngẩng đầu hỏi:
- A Bằng, anh lại đặt đồ ăn giao hàng à?
- Không có nah, có thể là A Dao đặt đi.
- Há, anh đi xuống lấy đi, ông đây còn phải đổi quần.
Trên quần A Phong, thế nhưng là một vũng máu.
A Bằng gật đầu một cái, đi xuống lầu, tới cửa, thông qua màn ảnh nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh lam đứng ở trước cửa.
- Ai vậy? - A Bằng hỏi.
- Mở cửa, giao đồ ăn tận nơi đây.
- Yes Sir, đợi một chút.
Cánh cửa không được mở ra.
Bởi vì cửa đã nổ.
Mạt gỗ bay lượn.
Cùng bị nổ bay.
Còn có bản thân luật sư An.
A Phong đứng ở cửa, tay dựa vách tường, dưới quần vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng khóe miệng lại treo một nụ cười nhàn nhạt:
- Đám giặc cỏ từ đâu tới, lại dám khiêu khích đến trên đầu ông nội nhà mày?
Đội chấp pháp của âm ti đã vài chục năm không được thả ra, những yêu ma quỷ quái ở dương gian đều đã quên uy danh của chúng tôi rồi sao?
Trên bãi cỏ xa xa nơi đang ẩn trong bóng tối, Châu Trạch liếm môi một cái, nói:
- Cũng còn được.
Riêng tính cảnh giác cùng tốc độ phản ứng này, quả thật đã đủ định nghĩa lại ba chữ “Đội chấp pháp” ở trong lòng ông chủ Châu rồi.
Lão Trương ở bên cạnh gật đầu một cái, đồng ý sâu sắc.
Luật sư An thì đang thu hồi lại bạch cốt thủ của mình, cười ha ha, nói:
- Tôi đây đã sớm biết trước rồi, cho nên lúc trước tôi mưới đề nghị để lão Trương đi gõ cửa.
- … - Lão Trương.
- Nhìn tôi làm gì chứ, ngược lại anh kháng đánh mà.
Cửa.
A Phong, người mới vừa mới còn dương dương đắc ý là nắm hết tất cả trong lòng bàn tay, biểu cảm của anh ta dần dần cứng lại.
Anh ta hít sâu một hơi.
Một tay chợt vỗ lên trán của mình một cái.
Sau đó.
Tên đàn ông mới vừa dạo quanh ở trên hành lang kia.
Đã biến mất không còn gì nữa.
Da mặt A Phong bị kéo căng ra.
Anh ta bị chơi xỏ.
Hơn nữa sau khi bị chơi xỏ.
Còn đứng ở cửa dương dương đắc ý một trận nữa chứ.
Cảm giác xấu hổ dâng tràn!
- Thật mất mặt.
Trên lan can lầu hai, A Bằng cầm quyển sách gõ gõ sau lưng mình một chút, nhân tiện chế giễu đồng đội của mình một chút.
- Người đâu rồi? - A Phong hỏi.
A Bằng ném quyển sách trong tay xuống.
Trong phút chốc.
Sợi dây ở trên quyển sách đứt ra.
Những tờ giấy ố vàng nhảy múa điên cuồng.
Ngay sau đó.
Tờ giấy bắt đầu càng ngày càng nhiều.
Lại trong một giây bao trùm lấy toàn bộ khu biệt thự này cùng với toàn bộ nhưng khu vực ở xung quanh.
- A.
A Bằng cười.
Tay về chỉ về phía trước.
Trong tay bắt được một luồng khói mù màu đỏ:
- Bắt được anh rồi.

- Ồ, bắt được anh rồi.
Mười ngón tay của luật sư An nhanh chóng hoạt động.
Biểu cảm lần nữa trở nên nghiêm túc.
Mà A Bằng – người đang ở trên lầu hai xa xa – hai tay của gã ta cũng đang nhanh chóng run rẩy.
Sự khinh miệt trong mắt dần dần biến mất.
Thay vào đó.
Cũng là một vẻ mặt đầy nghiêm túc.
- Này, không phải là đã bắt được rồi sao? - A Phong ngẩng đầu lên nói vọng lên trên.
Người đâu?
Người đâu chứ?
Không phải là anh không đặt vào trong mắt sao, báo cáo vị trí ra đi chứ!
- Là một đối thủ.
A Bằng mở miệng nói, động tác trên đầu ngón tay cũng không dừng lại, nếu như lúc này đến gần gã để quan sát, có thể phát hiện được trong con ngươi của gã đang không ngừng hiện ra các loại tia sáng, phảng phất giống như một cuộn phim dương bản vậy, nhanh chóng chuyển động.
Từng huyễn cảnh được chế tạo ra.
Từng huyễn cảnh lại nhanh chóng bị phá vỡ.
Song phương đang giao thủ với nhau.
Cũng đang tìm kiếm nhược điểm của đối phương.
Chốc lát, khóe miệng A Bằng lộ ra một nụ cười, tự lẩm bẩm:
- Sao lại có… một cảm giác quen thuộc vậy chứ.

- Ông chủ, chúng ta không ra tay sao?
Lão Trương đưa tay chỉ chỉ luật sư An đang đứng bên cạnh hai người.
Mặc dù lão Trương không biết được hiện tại có chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng cái loại tiết mục cách không chiến đấu kia thì anh ấy cũng đã từng nhìn thấy trong TV rồi.
Lúc này cũng biết.
Luật sư An đang đấu pháp với người nào đó ở trong biệt thự đối diện.
Châu Trạch lắc đầu một cái:
- Không gấp, nếu là đến đây là để giúp cho lão An hả giận, dù sao cũng phải để cho anh ta trải nghiệm trò chơi một chút.
Đây mới là tâm tính tốt đẹp của ông chủ Trung Quốc nha!
Nếu mở auto chơi mà nói, đồng đội chỉ có thể tới bao thầu, thật ra thì cũng rất không thú vị.
Thật ra thì, ngoại trừ chuyện làm việc không phát lương ra.
Ông chủ Châu thực sự hoàn toàn có thể đạt được giải thưởng “ông chủ được nhân viên yêu thích và chào đón nhất”.
- Lão Trương.
- Vâng ạ?
- Anh đạp trúng giày của tôi rồi.
- A, tôi xin lỗi…
Lão Trương theo bản năng sau lùi một bước, mới phát hiện không đúng, căn bản anh ấy cũng không có đạp trúng giày của ông chủ mà.
Lại vào lúc này.
Một vệt bóng đen xuất hiện ở sau lưng hai người Châu Trạch cùng lão Trương.
Nhẹ nhàng yên lặng, không phát ra một tiếng động như một bóng ma.
Mà lão Trương – người đã lui về phía sau.
Vừa vặn ngăn ở chính giữa Châu Trạch và bóng đen một cách chính xác.
Ngăn che một cách hoàn mỹ!
Vệt đen sắc bén đâm về sau lưng lão Trương.
Trên người lão Trương cũng xuất hiện một vệt ánh sáng trắng
- Ầm!
- Ông!
Lão Trương tránh sang một bên trước.
Mà bóng đen cũng run rẩy một trận.
Châu Trạch thuận thế mà hành động, bắt được cơ hội này, quét ngang một cước, năm móng tay dài ra, trước tiếp quét về phía bóng đen!
- Ầm!
Bóng đen bị quét bay.
Ăn quả đắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận