Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1483: Anh và tôi tất cả đều là kẻ phàm (1)

Dường như, bởi vì nguyên nhân trong mấy năm gần đây thân thể của chủ nhân không được tốt, mà ở ngọn của sợi lông màu đen này, còn xuất hiện màu vàng nhàn nhạt.
Có vẻ như lão thái bà lại muốn xông tới lần nữa, nhưng hào quang bảy màu trên trán – thứ trước đó đã bị lá bùa của lão đạo trấn áp – lại hiện lên lần nữa, lúc này lão thái bà đang ôm đầu kêu gào đầy thống khổ.
Tầng màng ở trên cổ cũng vì vậy mà tan vỡ, giống như một chiếc đàn violon* đã xuất hiện lỗ hổng, nhưng vẫn bị người ta dùng sức lực như kéo một chiếc cưa lớn để kéo vậy.
(*nguyên văn là phong cầm – đàn organ)
Màu đen trong con người của Châu Trạch bắt đầu rút đi.
Đây là đã xong chuyện rồi.
Khiến cho ông chủ Châu cũng phải cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Đồng thời cũng thầm oán trách tại sao Doanh câu không nhắc nhở anh sớm rằng chỉ cần kéo là bùa xuống là được rồi.
Giống như là bạn đang vất vả cực khổ mà làm đề, sống chết cũng không tìm ra được câu trả lời, nhưng ở bên cạnh bạn lại có người trong tay cầm sẵn câu trả lời tham khảo rồi vậy.
Ông chủ Châu đưa ngón tay ra, chỉ về phía lão thái bà,
- Cà phê!
Năm sợi xích màu đen bay lên, lần này lão thái bà chỉ lo thừa nhận sự thống khổ từ phong ấn, không có biện pháp phản kháng nữa rồi, bị khóa đến cực kì chắc chắn.
Chờ sau khi phong tỏa xong, dây xích bắt đầu thu lại, nhưng đã để lại trên người lão thái bà năm đường phù văn đặc thù, tiếp tục gia tăng hiệu quả trói buộc.
Trong mấy năm qua, Doanh câu đã hai lần càn quét địa ngục, mỗi lần trở về từ địa ngục, ông chủ Châu đều có thể cảm giác được một cách rõ ràng bản thân đã có bước tiến dài trên phương diện nắm giữ sức mạnh và hiểu biết về sức mạnh của mình.
Đây cũng không phải trường học gì đó, căn bản là Doanh câu cũng không có chủ động đã dạy anh thứ gì, nhưng chuyện này thực sự còn có hiệu quả trực tiếp hơn so với việc sư phụ cầm tay dạy dỗ nữa đấy.
Rất nhiều người vẫn còn đang loay hoay đau đầu vì chuyện phải tích lũy sức mạnh mà lo lắng và cố gắng, ông chủ Châu thì vừa vặn ngược lại, chỉ nghĩ đến chuyện phải thể hiện như thế nào là xong chuyện.
Tựa như chuyện bao người trên thế gian này bôn ba mệt nhọc cả ngày lẫn đêm vì kiếm miếng cơm manh áo.
Ông chủ Châu thì đã ở bên cạnh một phú bà.
Chỉ cần học được cách làm sao để tiêu tiền một cách xuất sắc và tinh tế là đủ rồi.
Lúc này, lão Trương cũng đi tới, dưới việc ra dấu của Châu Trạch, cũng không do dự, trực tiếp vác lão thái bà lên trên bả vai của mình.
Lúc bình thường, khi đối mặt với loại chuyện kiểu này, nói không chừng lão Trương còn sẽ suy tính đến chuyện nguyên tắc gì đó một chút, nhưng đối với loại hiện tượng siêu nhiên linh dị như thế này, anh ấy biết rõ, chỉ có giải quyết xong nó một cách dứt khoát nhất, mới có thể giảm thiểu nguy hại đến mức thấp nhất mà thôi.
Trong một năm qua, lão Trương cũng đã ra ngoài giải quyết sự kiện liên quan đến lệ quỷ mất lần rồi, vẫn có chút tiến bộ.
- Ông chủ, trong phòng vẫn còn một kẻ nữa, là chồng của bà ta, hẳn là làm chung với nhau, lúc trước, hình như bà ta còn muốn dụ dỗ tôi vào phòng!
Lúc này, lão đạo đi tới lập tức báo cáo lên ngay.
Lão đạo là một người lương thiện, thích quyên tiền giúp đỡ học sinh, nhưng cũng không phải thể loại cực tốt đến mức lấy đức báo oán, nếu như thật sự ngây thơ như vậy mà nói, lúc trước ông ta phiêu bạt nửa đời, căn bản là không kịp đợi tới lúc đi tới Thông Thành thì đã bị lừa gạt đến mỏ than trái phép mà bán sức lao động rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Trong lòng thì đang suy nghĩ đến những lời mà Phùng Tứ đã nhắn nhủ ban sáng.
Nếu cái này lão thái bà này có quan hệ với “tiên”.
Cũng không biết được Phùng Tứ có dám viết chuyện này vào trong báo cáo hay không nữa.
Còn nữa.
Hiện tại chất lượng hố bom của lão đạo, thật sự là càng ngày càng cao, hố bom bình thường cũng khinh thường không thèm đụng đến, muốn đụng thì lập tức đụng vào ngay loại bom nguyên tử này.
Hơn nữa còn là một loại tăng tiến nữa đấy.
Lúc trước khi anh còn tương đối yếu.
Lão đạo chỉ đụng phải những hố bom nhỏ.
Chờ đến khi anh không ngừng cường đại lên, thì lão đạo đã bắt đầu tìm hố bom lớn mà động rồi.
Có chút giống như chơi game võng du, kèm theo cấp độ của người chơi tăng lên, lão gia gia NPC chỉ vẫn luôn đứng ở bên dưới tảng đá mà sờ đũng quần kia sẽ tiếp tục phát nhiệm vụ mới cho bạn.
Châu Trạch đưa tay đẩy mở cửa phòng, lão Trương khiêng lão thái bà đi vào, lão đạo thì theo sát ở phía sau, giấu người ở sau lưng ông chủ, thò đầu vào trong đánh giá.
Thật ra thì, không cần phải tìm kiếm thêm nữa, bởi vì lão đầu đó đã ngồi ở trên ghế sô pha bên trong phòng khách, đàng hoàng ngay thẳng mà ngồi ở đó, giống như là đang chờ đám người Châu Trạch đi vào vậy.
Bụng của lão đầu đang trương phình lên, giống như thể bên trong có một Na Tra kêu khóc đang muốn chào đời.
Thật ra thì, toàn bộ sự kiện cho tới lúc này, ông chủ Châu vẫn có chút như rơi vào trong sương mù, bởi vì chuyện xảy ra rất đột ngột, lão đạo nói đụng trúng hố bom thì đụng trúng ngay rồi, cũng không có điềm báo hay màn dạo đầu gì cả.
- Thả bà ấy đi…
Cũng còn may, chính lão đầu đã phá vỡ sự trầm mặc lúng túng này.
Lúc lão đầu há miệng nói chuyện, bạn có thể nhìn thấy giữa hai hàm răng của ông ta là một đám xúc tu thò đầu ra, giống như là có rất nhiều sâu trùng dạng xúc tu bé nhỏ đang làm tổ trong miệng của ông ta vậy.
Sắc mặt lão Trương có chút khó coi, lão đạo thì lại càng là che miệng, bộ dạng buồn nôn như không dám nôn.
Ngược lại thì ông chủ Châu đã quen, một ít tình cảnh nhỏ thế này, cũng tạm được mà thôi.
- Bà ta công kích thủ hạ của tôi, sao có thể nói thả là thả ngay được? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Tôi tình nguyện bồi thường. - Lão đầu nói.
Ông chủ Châu xoa xoa tay, nói:
- Ra giá đi.
Thông thường thì người nào ra giá trước, người ấy sẽ là kẻ bị động, những bác gái thường xuyên trả giá ở ngoài chợ đều hiểu được đạo lý trong đó đi.
- Mạng của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận