Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 606: Viện bảo tàng tượng sáp khủng bố

Ông chủ Châu cũng không biết ngay mới vừa rồi.
Anh thiếu chút nữa đã đối mặt với kiểm tra đồng hồ nước(1) tới từ địa ngục.
(1) Kiểm tra đồng hồ nước: mô tả tình huống khi ai đó thực hiện hoặc đăng tải video, lời nói nào đó không tuân thủ luật pháp và quy định hoặc phá vỡ sự ổn định và hài hòa của xã hội, cuối cùng dẫn đến việc được mời đi uống trà.
Người phụ nữ đi giày cao gót quanh đi quẩn lại một vòng ở Phố Nam.
Thậm chí còn từng dừng lại ở cửa phòng sách, nhưng chỉ dừng lại một chút, sau đó, cô ta rời đi.
Sự xuất hiện của cô ta cùng với sự rời đi của cô ta.
Phảng phất như nhỏ một giọt nước vào biển rộng, sau đó lại lấy một giọt nước từ trong biển rộng ra, không khiến bất kỳ người nào chú ý.
Kể cả.
Ông chủ Châu đang ôm Oanh Oanh ngủ một giấc đến sáng.
Tỉnh lại.
Lại là một ngày vui vẻ dễ dàng.
Hôm nay bữa sáng Hứa Thanh Lãng nấu cháo, cháo rau xanh, rất thơm, không ngán, còn có mấy món ăn kèm như "cà rốt khô", "gừng sợi", "đậu chua".
Đám người ăn rất thoải mái.
Cơm xong.
Châu Trạch cũng không ngồi vào vị trí bản thân mình thích nhất, dùng phương thức quen thuộc bắt đầu một ngày mới của bản thân mình.
Mà anh tới sát vách.
Cửa chính của căn cách vách đã bị phong bế, là loại phong bế chân chính, dùng xi măng trát hoàn toàn, đồng thời, Deadpool và thiếu nữ đen gần như đều ngủ ở sát vách.
Ngoài giờ ăn thiếu nữ đen sẽ trở về phòng đọc sách ăn cơm, bình thường cô ấy cũng lười chạy qua chạy lại.
Cô ấy thật sự thích làm ruộng, lúc không có chuyện gì làm, dưới cái nhìn của cô ấy, ngồi dọn dẹp vườn nhà mình sạch đẹp càng có thể khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ hơn.
Châu Trạch đi vào, nhìn lướt qua, thiếu nữ đen đang ngồi ở chỗ kia cọ xát công cụ, đều là những công cụ có hình thù kỳ quái, dùng lời nói của cô ấy đến nói, hầu hạ hoa bỉ ngạn là một loại kỹ thuật sống, không được phép qua loa chút nào, hoàn toàn khác chuyện trồng lúa nước bên ngoài kia, trên phương diện công cụ cũng nhất định phải chọn loại tốt hơn.
Nô lệ nhà mình có thái độ công việc tích cực như vậy.
Thân làm chủ của đầy tớ, ông chủ Châu rất vui mừng.
Sau đó.
Châu Trạch nhìn thấy Deadpool.
Deadpool lại có thể trần truồng, chỉ lộ đầu, cả người bị chôn trong hầm.
Nếu đặt trên bờ biển, ngược lại sẽ có mấy người thích chơi trò này, nhưng đây là trên mặt đất.
Thiếu nữ đen cầm một ấm nước đi tới bên cạnh Deadpool, tưới nước vào phần đất chung quanh người Deadpool chung.
Sau đó cô ấy vỗ vỗ tay, tiếp tục trở về với đống công cụ của mình.
- Đây là ý gì?
Châu Trạch chỉ vào Deadpool hỏi.
- Ha ha ha... ...
Deadpool còn đang cười khúc khích với Châu Trạch.
- Yên tâm, không được ông chủ đồng ý, tôi sẽ không trồng anh ta xuống, lúc trước anh ta không được bồi dưỡng khá, hiện tại mỗi ngày tôi lại trồng anh ta một thời gian ngắn, bổ sung một chút dinh dưỡng cho anh ta.
- Dinh dưỡng?
- Ừm, dinh dưỡng đến từ bùn đất, đến tự đất mẹ.
Thiếu nữ đen nói như đó là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa trong ánh mắt cô ấy có một loại mất kiên nhẫn không chút che lấp.
Như đang nhìn một loại ngũ cốc chẳng biết tên muốn tới dạy long bình làm ruộng vậu.
Châu Trạch lắc đầu, không thể nhìn hiểu, nhưng anh cũng không ra tay can dự, người nào có chuyên môn, chuyên nghiệp của người đó.
Đi trở lại phòng sách, Châu Trạch nhìn thấy trong tiệm sách có một bóng người quen thuộc đang ngồi.
Ông chủ Châu dời mắt theo bản năng.
Nhìn cặp chân đối phương đang đặt dưới bàn trà.
Ai.
Trong lòng thở dài.
Một chiếc quần jean màu xanh nhạt.
Áo sơmi màu trắng, thêm một chiếc áo khoác, tóc xõa xuống, vốn dĩ tuổi tác không phải rất lớn, bây giờ trên người bác sĩ Lâm lại tràn đầy khí tức thanh xuân đơn thuần.
Đương nhiên.
Đôi chân thon dài nở nang bị quần jean bó sát cùng với bộ vị rất tròn đang đè trên sofa kia.
Rất hấp dẫn người khác.
- Ông chủ, Oanh Oanh không ở đây, là tôi nhìn thấy cô ấy đến trước nên để Hầu Tử dẫn Oanh Oanh lên lầu trên chơi game.
Lão đạo bày ra bộ dạng người từng trải tiến đến bên cạnh Châu Trạch, nhỏ giọng nói.
Có cảm giác như lão nô vừa giấu giếm mợ chủ nhà mình giúp thiếu chủ dẫn mối.
Hứa Thanh Lãng bưng hai ly trà sữa đi ra, trà sữa trong phòng sách khác với trà sữa phía ngoài, trà sữa phía ngoài có thể dùng hóa chất, thật ra chi phí rất thấp.
Phòng sách lại không như vậy, bởi vì trong phòng sách vốn rất ít khách, khách gọi trà sữa lại càng ít, cho nên đa số nguyên liệu ở đây đều phục vụ cho người trong phòng sách, đương nhiên, không thể hãm hại khách thì càng không thể hãm hại mình, đúng không?
Đặt hai ly trà sữa xuống.
Hứa Thanh Lãng cười cười nhìn bác sĩ Lâm.
Nói:
- Gần đây làn da cô hơi kém.
Hứa Thanh Lãng biết bác sĩ Lâm, cũng đã gặp mặt, trò chuyện vài câu, không kỳ quái.
- Có lẽ gần nhất tôi quá mệt mỏi.
Bác sĩ Lâm không tức giận.
- Ừm, chú ý bảo dưỡng da mình nhiều một chút.
- Vậy anh có thể dạy tôi một vài bí quyết bảo dưỡng không?
- Có thể, lần sau có cơ hội lại trò chuyện tiếp.
Nói xong.
Hứa Thanh Lãng cầm khay chuẩn bị rời khỏi, bởi vì cậu ta nhìn thấy Châu Trạch đã đi tới.
Chẳng qua, cậu ta vẫn dừng lại một chút, nói:
- Dựa vào thời tiết hiện tại, trời giá rét, không mang tất chân là đúng lắm.
- Phụ nữ nên học cách yêu quý bản thân mình.
- ... ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu nghe được!
- Hai người trò chuyện đi.
Hứa Thanh Lãng khẽ khom người, như người hầu rời khỏi.
Đừng nói.
Từ lần trước nuốt chửng một bộ phận của Hải Thần, Lão Hứa không chỉ càng cố gắng làm đầu bếp nấu ăn cho mọi người, ngay cả ngày bình thường, dường như cậu ta cũng nhiều thêm một loại khí chất không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Bác sĩ Lâm đứng lên, nhìn Châu Trạch, thoải mái đưa tay về phía Châu Trạch.
Cô ấy chính thức đến khiến người ta không quen, Châu Trạch không đưa tay nắm lấy, chỉ nói:
- Mới vừa sờ tay vào đất, chưa rửa tay.
Bác sĩ Lâm gật đầu, cười nói: - Em tới cảm ơn anh vì chuyện hôm giải phẫu.
Người khác có thể không biết, nhưng bác sĩ Lâm rõ ràng, cử động quái dị của Châu Trạch trong phòng phẫu thuật ngày đó chắc chắn là có thâm ý của anh.
- Không sao, em khách khí.
- Em đi đây.
Bác sĩ Lâm cầm lấy túi của mình, đẩy cửa phòng đọc sách ra, trực tiếp lên Cadillac của cô ấy, rời đi.
Cô ấy đến đây đơn thuần vì đến cảm ơn.
Không hề có bất kỳ ý đồ gì khác.
- Cô ấy đi nhanh vậy sao?
Lão đạo ghé đầu tới bên cạnh Châu Trạch, hơi kỳ quái hỏi.
- Ừm.
- Anh cũng không mời người ta ở lại ăn cơm? - Lão đạo lại hỏi.
- Không thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
Trong lòng Châu Trạch rất rõ ràng, chuyện lần trước mình giúp cha bác sĩ Lâm trong phòng giải phẫu, thật ra nó vốn không đẩy mạnh quan hệ của hai người, trái lại càng kéo quan hệ của hai người cách xa hơn.
Đối với bác sĩ Lâm, cô ấy không muốn ở bên cạnh Châu Trạch, đòi hỏi thêm.
Lão đạo thở dài một tiếng: - Bác sĩ Lâm này là người có ý tứ.
- Ừm.
- Ông chủ, hôm nay có người đưa áp phích tuyên truyền tới, ông chủ có muốn xem một chút không?
Nói xong.
Lão đạo lại đưa một tấm áp phích tới.
Vị trí phía sau Phố Nam, gần trung ương công viên có một viện bảo tàng tượng sáp mới mở, thì ra là ở ngay phía sau giáo đường Cơ đốc giáo.
Tuy nói chỉ là phố trước và phố sau, nhưng có thể nói rằng, phố sau có rất ít người ở, cũng không người nào tới đó đi dạo phố, cũng bởi vậy, nơi ấy có thể tính là một nơi an nhàn yên tĩnh trong thành phố náo nhiệt.
Mới khai trương, mời hàng xóm láng giềng tới xem cũng là lẽ thường.
- Không đi.
- Vì sao? Bần đạo còn thấy rất hay đây.
- Người đã từng xuống địa ngục, không tin thiên đường.
- Ah.
Lão đạo gật đầu.
Nghĩ thầm, hôm nay ông chủ làm sao vậy?
Sao cứ như một thi nhân.
Lúc này, Châu Trạch nhìn thấy bé trai cầm sách bài tập ngồi trên quầy bar, đang nghiêm túc làm bài tập.
- Này, bài tập thú vị không?
Lão quái vật sống mấy trăm năm đang nghiêm túc làm bài tập của học sinh tiểu học.
Châu Trạch trêu chọc nói.
- Cô ấy đã từng ngồi ở chỗ này làm bài tập.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Thật muốn đấm vào đầu thằng này một đấm.
- Ừm?
Đột nhiên.
Bé trai đứng lên.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Châu Trạch xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Vương Kha đang đứng ở cửa cùng với tiểu loli bên cạnh Vương Kha.
Vương Kha đẩy cửa ra đi vào: - Bạn tôi mới mở viện bảo tàng tượng sáp ở phụ cận, hôm nay khai trương, tôi tới tặng một giỏ hoa.
- Ah, vậy anh đi đi.
Lúc này.
Bé trai đưa tay, nhẹ nhàng kéo quần áo Châu Trạch.
Cút!
Tôi mới không đi!
Châu Trạch trừng mắt liếc anh.
Sau đó lặng lẽ ngồi về quầy bar, tiếp tục làm bài tập.
- Vậy tôi đi trước.
Vương Kha chỉ tiện đường đến chào hỏi, đồng thời xe của anh ta đang đậu ở cửa phòng sách, thấy Châu Trạch không định đi, anh ta liền dẫn tay tiểu loli rời khỏi.
Ông chủ Châu vừa chuẩn bị gọi Oanh Oanh xuống pha cho mình một ly cà phê, mặt trời mọc, anh muốn được phơi.
Nghiêng đầu.
Lại phát hiện luật sư An vẻ mặt ưu buồn đứng sau lưng mình.
- Ách... ...
- Ông chủ, anh phải đi.
Nói xong.
Luật sư An chỉ chỉ bản thân mình.
Sau đó lại chỉ chỉ tiểu cương thi đang "nghiêm trang" ngồi trên quầy bar làm bài tập.
- Ha ha.
- Tôi vì phòng sách mà lao tâm lao lực, hôm qua tôi cố gắng thuyết phục lão Trương cả nửa buổi tối.
- Tôi dễ dàng lắm sao?
- Sau đó...
- Sau đó chính là anh nhẫn tâm để tôi ngay cả ngủ cũng không được ngon giấc sao?
Luật sư An nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Ý rất đơn giản.
Tôi đã không khiến anh khổ cực, không mang thêm phiền phức cho anh, cũng không giục anh phải tiến lên.
Tôi phí hết tâm tư giúp những người khác trong phòng sách tăng lên.
Thế mà ngay cả ngủ anh cũng không muốn tôi được ngủ ngon giấc?
Do dự một chút, Châu Trạch vẫn mềm lòng, gật đầu.
- Được rồi, tôi đi lên lấy điện thoại.
Luật sư An mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn.
Đi lên tầng, còn chưa đẩy cửa phòng ngủ ra, Châu Trạch chợt nghe thấy bên trong truyền tới giọng trò chơi:
- Này, số một số hai, hai người có thể nói chuyện không?
- Anh anh anh!
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
- ... ....
Đẩy cửa ra, Châu Trạch lấy điện thoại di động của mình, Oanh Oanh vốn muốn đi cùng Châu Trạch, nhưng Châu Trạch thấy cô ấy và Hầu Tử đang chơi game rất vui vẻ, vì thế để cô ấy tiếp tục ở lại chơi.
Dù sao thì viện bảo tàng cũng không xa.
Cầm điện thoại di động xuống tới.
Lại nắm tay bé trai.
Đi qua đường nhỏ trong vườn hoa, cũng chỉ tám chín trăm mét, đã đến phố sau.
Đầu tiên là một giáo đường đứng sững ở nơi này, giáo đường này đã được xây nhiều năm rồi, có người nói vào cuối nhà Thanh nó đã tồn tại, sau đó bị phá hủy, giáo đường hiện tại mới được trùng tu hai mươi năm trước.
- Tôi không thích nơi này.
Bé trai mở miệng nói.
- Tôi cũng không thích.
Châu Trạch phụ họa nói.
Hai "cha con".
Quyết định bọn họ đều không thích nơi được gọi là giáo đường này.
- Trước đây, trên núi cũng có rất nhiều người miền núi tạo miếu cho tôi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó tôi hủy miếu đi. - Bé trai trả lời: - Tôi cứu hai người miền núi, bọn họ lại xây miếu cho tôi, đây là muốn tôi bị sét đánh sao?
Châu Trạch gật đầu, tất nhiên là hiểu rõ.
- Anh có tin thứ này không? - Bé trai đột nhiên hỏi: - Nghe nói anh chết chưa tới hai năm.
- Tin.
- A? - Bé trai có chút ngoài ý muốn: - Khiến người rất ngoài ý.
- Không ngoài ý muốn, thật ra phần lớn người Trung Quốc đều tin.
- Tôi không cảm thấy như vậy.
- Nhưng thực sự là đều tin.
- Ừm?
- Tỷ như, khi bỗng nhiên mắt trái của một người bắt đầu nháy liên tục, anh ta sẽ tươi đẹp nghĩ mắt trái nháy là có tiền tới.
- Nhưng khi người đó nháy mắt phải, thứ anh ta nghĩ tới không phải là nháy mắt phải tai ương tới.
- Mà là.
- Phi.
- Phong kiến mê tín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận