Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1430: Thêm đường (2)

- Sau đó, thật sự là không còn biện pháp nào nữa, cũng không thể cứ mãi biến tiệm sách thành khách sạn của quỷ được?
- Cũng chỉ có thể để cho bọn họ rời đi, đoán chừng, sớm đã tan đến không còn sót lại gì rồi.
Chữ “tan” này, chắc chắn không phải ý nghĩa là đã giải tán rồi.
- Phía bên địa ngục, cũng không có tin tức truyền lên sao?- Châu Trạch nhấp một ngụm cà phê sau đó hỏi.
- Không có, tin tức cũng bị ngăn cản, giống như là toàn bộ địa ngục đã hoàn toàn bị phong bế vậy, trong một năm này, quỷ sai và bộ đầu ở dương gian đúng thật là bận rộn hơn trước kia rất nhiều, mặc dù các nơi thỉnh thoảng cũng sẽ phát sinh sự kiện lệ quỷ, nhưng vấn đề cũng không lớn lắm, phần lớn đều có thể được giải quyết kịp thời.
- Nhưng đây chỉ là trong một năm, ai cũng không biết được, nếu còn phải tiếp tục thêm nữa, thì vấn đề sẽ biến thành cái dạng gì.
- Đáng sợ nhất là.
- Bởi vì âm dương ngăn cách.
- Không có quỷ sai mới nhậm chức bổ sung vào, mà quỷ sai lại vừa đúng là nghề nghiệp có mức độ tiêu hao rất lớn, một hai năm, còn có thể chịu được, nếu như trực tiếp kéo dài đến năm ba năm hoặc là mười năm.
- Ha ha.
- Đoán chừng bầu trời của dương gian này cũng phải thay đổi rồi.
Coi như là trong một thành phố, nếu số lượng tội phạm vượt xa số lượng cảnh sát, kia kết quả của thành phố này là như thế nào, ai cũng có thể tưởng tượng được.
Châu Trạch hít sâu một hơi, sau đó lại từ từ thở ra.
Vấn đề, dường như đã rất nghiêm trọng rồi.
Ít nhất.
Lúc trước mặc dù Thập Điện Diêm La có chút phá hoại của công, nhưng trên cơ bản âm dương vẫn vận hành, âm ti vẫn sẽ bảo đảm, nhưng bây giờ, sau khi đám thái giám kia lên đài, hình như thật sự là có chút không biết kiêng kỵ gì cả rồi.
Về phần nguyên nhân phong tỏa âm dương, Châu Trạch cũng có thể đoán được một phần.
Thập Thường Thị mới vừa lên đài, tự nhiên cần phải tu chỉnh lại lực lượng của âm ti lần nữa.
Thập Điện Diêm La gần như được xem là chủ động thoái vị.
Thực lực của bản thân Thập Thường Thị cộng thêm sự nâng đỡ của Bồ Tát, bọn họ muốn khống chế âm ti, thực sự không khó.
Nhưng nếu thực sự muốn khiến cho bộ động cơ xe đã sớm rỉ sét lại lần nữa vận chuyển.
Một trận thanh tẩy lớn là điều không thể tránh khỏi.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, phong tỏa lối đi giữa âm dương, thuận lợi cho trận thanh tẩy lớn này, cũng coi là một chuyện bình thường, những chuyện kiểu này, cũng đã từng xảy ra trong lịch sử không chỉ một lần.
Nhưng cứ như vậy mà phá vỡ trật tự của âm dương, nói cách khác là, những người đã chết trong vòng một năm qua, cũng đã mất đi cơ hội đầu thai…
Chuyện này.
Thực sự rất tàn nhẫn rồi.
- Ông chủ, vấn đề thực sự đã rất nghiêm trọng rồi.
Luật sư An mím môi một cái, phối hợp với ông chủ một phen, thiết lập sẵn quan điểm chính cho cuộc hội đàm một phen.
Tuy nói đã một năm không nói chuyện với ông chủ, nhưng sau khi ông chủ tỉnh lại, luật sư An phát hiện một bản năng đã ngủ say của mình, lại lần nữa xuất hiện!
Châu Trạch gật đầu một cái.
Chau mày.
Lâm vào một trận suy tư và rối rắm thật lâu.
Ngay sau đó.
Rất nghiêm túc mà nói:
- Oanh Oanh, lấy thêm một chút đường cho tôi.

Châu Trạch phát hiện khẩu vị cà phê mà bản thân đang uống đang không ngừng nghiêng về hướng “trà sữa”.
Có thể là do đã ngủ hết một năm đi.
Miệng luôn cảm thấy đắng chát.
Uống thêm vị đắng của cà phê nữa, thì có chút không nhịn nổi nữa rồi.
Chẳng qua là, cà phê đắt tiền như vậy mà lại thêm quá nhiều đường vào, trong lòng ông chủ Châu cũng có chút thương tiếc, luôn cảm thấy làm như vậy là quá phá của rồi.
Tuy nói cà phê lúa mạch này là do Oanh Oanh bỏ tiền mua, nhưng nếu như đã làm tâm ý của người hầu gái nhà mình, bản thân anh cũng không thể cứ đạp đổ như vậy được.
Lần sau không được ngoại lệ nữa, lần sau không được ngoại lệ nữa.
Luật sư An vẫn luôn ngồi ở đối diện trong tư thế chuẩn bị tiếp lời.
Nhưng nhìn thấy sau khi ông chủ nhà mình uống cà phê thì lại cầm tờ báo lên nằm trên ghế sô pha rồi.
Dường như cũng không phải dáng vẻ còn lời gì để nói.
Luật sư An sững sờ trong chốc lát.
Không nhịn được hỏi:
- Ông chủ, vậy chúng ta nên làm cái gì đây?
Châu Trạch hơi chỉnh lại tờ báo một chút.
Trả lời:
- Rau trộn.
Luật sư An gật đầu một cái, có chút không ngờ được nhưng lại có một loại cảm giác đương nhiên.
Đúng vậy.
Rau trộn.
Dường như đây mới là lời mà ông chủ nên nói.
Lúc nãy khi nghe chuyện kia, đã nghe đến mức có chút hưng phấn rồi, nào là vừa chém Diêm La sau lại là đánh Bồ tát, phảng phất như thời điểm phản công địa ngục bản thân đeo đại ấn đã ở ngay trước mắt, nhất thời có chút máu nóng xông lên não làm cho choáng váng.
Nhưng ông chủ lại là một người có thể khiến cho nhân viên thuộc hạ ở dưới trướng của mình dễ dàng tỉnh táo lại.
Ở chỗ này.
Hai chữ “tỉnh táo” có thể thay thế bằng “chán nản” cũng được.
Nhìn xem đi.
Từ tiểu loli đến anh ta.
Từng người một, lúc trước đều là kiểu hăng hái xông lên trên cao như thể uống thuốc lắc vậy.
Sau khi sống ở tiệm sách được một thời gian.
Nói chuyện yêu đương rồi nói chuyện yêu đương, không lý tưởng rồi lại không lý tưởng, chậc!
Luật sư An đi lên trên lầu, rất nhanh lại đi xuống, chẳng qua chỉ đổi một bộ quần áo thể thao mà thôi.
- Bây giờ muốn đi đâu đấy?
Châu Trạch đặt tờ báo trên tay xuống, có chút tò mò mà hỏi thăm.
Thời gian một năm qua.
Nếu bạn nói người bên trong tiệm sách không thay đổi thì thật đúng là cũng không thay đổi bao nhiêu, nhưng chắc chắn là không thể nào giống y như đúc với một năm trước được.
- Chạy bộ nha.
- Chạy bộ về chỗ câu lạc bộ?
- Thật sự đúng là chạy bộ, tinh lực cả ngày lẫn đêm đều quá dồi dào, không vận động một chút, buổi tối chỉ sợ cả ngồi thiền cũng không ngồi được.
- Ông chủ, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài đây.
Nói xong.
Vắt một cái khăn lông trắng lên trên cổ.
Luật sư An trực tiếp chạy đi ra ngoài.
- Ông chủ, luật sư An tiêu hóa viên yêu đan kia của Bạch Hồ, hình như nguyên nhân là do yêu lực đã hòa tan vào trong thân thể đi, cho nên trong một năm qua, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài chạy bộ, còn phải chạy đi thật xa nữa đấy.
- Có lúc cả đêm cũng không trở về, cứ vậy mà qua đêm ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận