Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1597: Quá trẻ tuổi (2)

Người Châu Trạch nhìn là Khánh.
Tuy nói cô ta có chứng sợ hãi xã hội.
Nhưng ở trong tình huống này.
Cô ta thậm chí còn có thể hữu dụng hơn so với việc luật sư An ở đây.
Dù sao chuyện đánh nhau cũng là sở đoản của luật sư An nha!
Khánh đón lấy ánh mắt của Châu Trạch, khẽ vuốt càm.
Châu Trạch thì lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Khánh thì bắt đầu khẽ lắc đầu.
Cuộc trao đổi giữa hai người.
Phiên dịch ra.
Đại khái là như thế này:
- Gọi người chưa?
- Tôi đã gọi rồi.
- Người đâu?
- Tôi không biết.
- Ba!
Đánh rồi.
Ở dưới tình huống này.
Ông chủ Châu không lựa chọn cứng rắn chống đỡ như vừa rồi.
Mà là rút lui!
Việc rút lui này, trong một lúc khiến cho hai đường đánh bọc rơi vào một khoảng trống, mà lão bà bà – người đón đường lui của Châu Trạch, ánh mắt bà ta ngưng lại một phen, trong tay, xuất hiện thêm một tấm bia đá nhỏ màu đen, bên trên tấm bia đá, có sấm chớp đang vận chuyển.
Ông chủ Châu không nói một lời nào, xông về phía bà ta, cùng lúc đó.
Bàn tay đưa ra ngoài,
- Thái Sơn!
- … - Lão bà bà.
Lão bà bà trực tiếp lựa chọn lui về phía sau, tránh khỏi Châu Trạch.
Ngay sau đó, khi bóng dáng Châu Trạch lại đáp xuống đất một lần nữa, sắc mặt của lão bà bà có chút tái mét, bà ta đã bị chơi xỏ.
Ông chủ Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai tay chống ở trên đầu gối, lộ ra một loại dáng vẻ tôi rất yếu ớt.
Ngược lại thì ông lão và người phụ nữ kia không vì vậy mà nói mát hoặc là giễu cợt lão bà bà.
Ba người rất ăn ý.
Rất nhanh thì đã bắt đầu vòng bao vây thứ hai.
Lần này.
Châu Trạch lại lần nữa lựa chọn đi đột phá từ phương hướng của lão bà bà.
Lão bà bà hét lớn một tiếng, bia đá nhỏ ở trong tay làm như muốn đập về phía Châu Trạch.
Tương tự, ông chủ Châu vẫn hét lớn một tiếng:
- Thái Sơn!
- … - Lão bà bà.
Không dám đánh cuộc.
Nhận mệnh.
Lão bà bà lại lui về.
Lại bị chơi xỏ.
Đợt vây công thứ hai tuyên bố thất bại.
Lão bà bà bị bản thân chọc tức tới bật cười.
Nguyên nhân ba người bọn họ lại chọn loại phương thức vây công máy móc như thế này, nguyên nhân quan trọng nhất, là đề phòng có người đâm dao phía sau, nhưng chuyện này cũng giống như cho Châu Trạch một chỗ trống ung dung nhảy ra ngoài.
- Tôi qua bên kia, các người quấn lấy anh ta.
Lão bà bà chủ động chuyển hướng sang phía của mấy người lão Trương.
Người phụ nữ cùng ông lão kia thì đồng loạt mang theo sát khí mà tiếp tục phong tỏa Châu Trạch.
Hứa Thanh Lãng thở dài.
Đưa tay khe khẽ gõ lên lồng ngực của mình một cái.
Nhưng rất hiển nhiên.
Hải Thần đại nhân đã mang cái chụp mắt mà chìm vào giấc ngủ, đồng thời điện thoại di động còn mở chế độ máy bay nữa đấy.
Khánh thì đang vén tay áo của mình lên, chủ động tiến về phía trước mấy bước, đối mặt với lão bà bà.
Lão bà bà hừ lạnh một tiếng.
Nói:
- Cô không phải là đối thủ của tôi.
Khánh gật đầu một cái, thừa nhận.
Nhưng cùng lúc đó.
Trong bóng tối ở phía bên công viên bên kia, rốt cuộc cũng có bóng dáng của Lương và Hữu đi ra.
Bọn họ đã đánh răng xong.
Bọn họ đã tắm xong.
Bọn họ đã thay quần áo.
Trên đầu bọn họ.
Còn phun mousse.
Khánh hơi lườm bọn họ.
Lúc này cáu giận nói:
- Đáng chết, hai người dùng sữa tắm của tôi!
Lương cùng Hữu đồng thời nhún vai một cái.
Nói:
- Cô không mua cho chúng tôi.
Ba đại lão của đội chấp pháp đứng ở nơi này.
cái đội chấp pháp đại lão đứng ở chỗ này.
Khí tràng này.
Nếu đối mặt Giải Trãi.
Dĩ nhiên là không chịu nổi một đòn.
Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là Giải Trãi, mạnh thì có mạnh, nhưng còn chưa tới được loại cấp bậc đó.
Ba đánh một mà nói.
Vấn đề không quá lớn.
Lão bà bà có chút rơi vào tình huống bế tắc.
Thứ như cân bằng này, cảm giác thực sự rất giày vò người ta, bà ta lại không thể lại gọi thêm một đồng loại tới, trực tiếp giải quyết xong xuôi cục diện trước mắt này trước được, bởi vì nếu như bên kia chỉ chừa lại một đồng loại đối phó với Châu Trạch mà nói, rất dễ giống như người đàn ông mặc âu phục trước đó, sẽ bị Châu Trạch giết chết.
Giống như là song phương bài binh bố trận, bài trong tay nhiều như vậy, tương hỗ với nhau, cuối cùng còn có thể duy trì được một sự cân bằng.
- Một đấu hai, có thể nào lưu lại ở đây hết không?
Ba người nhóm Khánh cuốn lấy một người thì không thành vấn đề, còn phải xem phía bên Doanh câu có thể hạ được hai người kia hay không.
Chờ tiêu diệt được hai kẻ này, lại đi giải quyết kẻ thứ ba, chuyện cũng đã dễ dàng.
- Khó… khăn…
- Sao anh lại trở nên yếu như vậy rồi chứ?
- Muốn… trốn… rồi…
Ánh mắt của ông chủ Châu bắt đầu đảo quanh ở trên người ba người nay, quả thật, bọn họ đã không còn sự kiên quyết như lúc trước nữa rồi, giống như, có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Dưới tình huống này, với năng lực của Doanh câu, cưỡng chế hạ được một người, còn được, nhưng muốn một lưới bắt hết, khó khăn đấy.
Dù sao, bất luận là ông chủ Châu hay là Doanh câu, thì thời lượng pin cũng đều không tốt lắm.
Cũng nhưng vào lúc này.
Trong miệng Khánh đọc thầm gì đó.
Điểm chu sa trên cánh tay cô ta bắt đầu hòa tan.
Ngay sau đó.
Một vệt bóng đen từ trong đó tràn ra.
Là ông già tiên nô sắp bị đưa đi làm đợt phân bón thứ hai kia.
Ông già vừa xuất hiện.
Dưới chân lão bà bà đã xuất hiện hai cái bóng thon dài, bà ta trực tiếp bị khóa chặt.
Loại khóa này, duy trì không được thời gian quá lâu, có lẽ, cũng chỉ một phút, thậm chí còn không tới, nhưng cũng đã rất kinh người, dù sao cũng là thủ đoạn của tiên gia, không giống tầm thường.
Lúc này.
Sự cân bằng thực sự đã bị phá vỡ.
Bởi vì ba người nhóm Khánh trực tiếp đi vòng qua người lão bà bà, vây về phía người phụ nữ.
Lại ra thêm một chiêu nữa.
Khánh, Lương, Hữu lại đồng loạt thiêu đốt bổn nguyên của bọn họ.
Đây là trực tiếp mở ra một trận chiến liều mạng rồi!
Cho dù là người thân là lãnh đạo cấp trên người ta như ông chủ Châu, cũng bị loại tinh thần hiến dâng không màu mè của ba nhân viên vừa mới đầu hàng gia nhập vào tiệm sách này làm cho rung động!
Liều mạng như vậy sao chứ!
Đột nhiên.
Châu Trạch nghĩ tới điều gì đó.
Đúng vậy.
Anh đã hiểu được rồi.
Đã hiểu được nguyên nhân mà tại sao mấy người Khánh lại trực tiếp liều mạng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận