Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 340: Trời khô vật hanh

- Này, nấu cơm.
Trong tiệm sách, tiểu loli ngồi ở vị trí gần cửa sổ mà ông chủ Châu thích nhất, cầm một quyển tạp chí kinh tế trong tay tùy ý lật xem.
Lật lật.
Cô ấy đói bụng,
Nếu đói bụng.
Phải ăn cơm.
Vậy mà, hiện tại Châu Trạch không ở trong tiệm sách, đầu cương thi ngốc nghếch kia cũng không ở.
Nữ đầu bếp còn đang hôn mê.
Deadpool còn đang mọc cỏ.
Chỉ còn lại một mình lão đạo phụ trách công việc này.
Lão đạo bĩu môi, không phản ứng cô ấy. Lúc này lão đang cầm bồn tắm nhỏ tự tắm cho tiểu Hầu Tử nhà mình. Trên đường trở về lão đã ăn cơm tối rồi, còn là cảnh sát Trương mời khách.
Tiểu loli theo thói quen muốn tức giận.
Cô ấy cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng thảm.
Trước đây, ở trước mặt cô ấy, ngay cả Châu Trạch cũng chỉ có thể làm một con chim cút nhỏ, ngay cả sinh tử cũng bị cô ấy nắm trong tay.
Mà bây giờ.
Ngay cả một lão già thuộc hạ của Châu Trạch cũng dám không thèm nghía đến bản thân mình.
Tiểu loli bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, mở app đặt đồ ăn ngoài, chuẩn bị gọi cơm.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... ...
Hầu Tử trong bồn tắm bỗng nhiên huơ tay múa chân.
- Bốp!
Lão đạo vỗ đầu Hầu Tử một cái: - Ngoan ngoãn tắm đi, đừng nghịch ngợm. Mày có muốn sau này trên người mày có rận không? Sau này còn phải lai giống cho mày nữa đấy, thời gian trân quý tới cỡ nào? Kết quả mày lại bắt con khỉ cái bắt rận cho mày, chậm trễ phân nửa thời gian, mày không cảm thấy thiệt thòi sao?
Hầu Tử ôm đầu, rất ủy khuất.
Tiểu loli lại để điện thoại di dộng xuống. Cô ấy nhìn thấy ngoài cửa kính phòng đọc sách, có một con mèo trắng phủ phục ở nơi này.
Hẳn con mèo trắng này là một con mèo hoang, trên người bẩn thỉu, hơn nữa trên người còn có vài vết thương.
Ngay từ đầu, tiểu loli không để ý tới nó, nhưng tiếng kêu của con khỉ đã nhắc nhở cô ấy, khiến cô ấy nhìn con mèo trắng kia nhiều thêm mấy lần.
Sau đó.
Cô ấy phát hiện không đúng.
Đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa kính ra.
Mèo trắng ngẩng đầu nhìn tiểu loli, mặt lộ vẻ sợ hãi, theo bản năng bắt đầu kéo lê thân thể mệt mỏi về phía sau.
- Yêu?
Tiểu loli lập tức cúi người, ôm con mèo trắng vào trong ngực. Sau đó cô ấy đi tới bên quầy bar, đặt nó lên đó.
Hai tay cô ấy bắt được chân trước của mèo trắng, nhấc lên, lật qua, tới tới lui lui tra xét mấy lần. Mặt mèo trắng đỏ rần, có vẻ rất xấu hổ và giận dữ.
- Là cái.
Tiểu loli khẽ nhíu mày.
- Đây nào phải yêu gì, rõ ràng là một con hồ ly.
Lão đạo mới vừa lau sạch thân thể Hầu Tử xong, đi tới, nhìn lướt qua con mèo trắng trên quầy bar, nói thẳng.
- Hồ ly?
- Đúng vậy, hồ ly. Chỉ có điều đuôi của nó đã bị người ta cắt bỏ. Con mẹ nó, chuyện này cũng kỳ quái thật. Đầu năm nay hồ ly giống Corgi, đều tham gia cuộc thi sắc đẹp?
Hồ ly trắng nghiêng đầu, nhìn về phía ông lão, nhếch môi, lộ ra hàm răng. Nó phát ra tiếng "tê tê tê", mang theo một loại uy hiếp.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Hầu Tử đã tắm rửa đến sạch sẽ thơm ngát lập tức nhảy lên quầy bar, trừng mắt với tiểu hồ ly!
Trong mắt lão đạo hiện lên vẻ suy tư. Dường như lão nghĩ tới điều gì, lập tức ngồi xổm xuống, nhìn con hồ ly trên quầy bar, nghi ngờ nói:
- Câu lạc bộ?
Hồ ly gật đầu.
- Mẹ trứng!
Lúc này, lão đạo sợ đến lùi lại vài bước, cả người trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
- Nó đã bị người ta đánh thương, phế mất đạo hạnh, ngay cả đuôi cũng bị mất, lão còn sợ cái gì? - Tiểu loli rất khinh thường mà nhìn lướt qua lão đạo, chỉ vào con hồ ly trắng trước mặt, nói: - Lão muốn ăn thịt kho tàu, muốn hấp hay muốn quyết tuyệt hơn một chút, trực tiếp làm một tràng ấy ấy, nó chỉ có thể mặc lão định đoạt.
Hồ ly trắng nhìn tiểu loli, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng khẩn cầu.
Hồ ly là thứ giỏi đối nhân xử thế nhất.
Sở dĩ mọi người thường gọi mấy lão già thấu hiểu triết lý nhân sinh, sống thời gian dài thật dài là... lão hồ ly, cũng vì đạo lý này.
Hồ ly rõ ràng, trong tiệm sách này, hiện tại bản thân mình cần phải lấy lòng ai.
Trên thực tế.
Cô ta cũng không còn nơi nào khác để đi nữa. Sau một thời gian dài lang bạc kỳ hồ, cô ta mới không còn cách nào khác, buộc phải cúi đầu, tìm tới hiệu sách này, cô ta nghĩ tới chuyện đầu nhập dưới trướng Châu Trạch.
Nhưng ai biết.
Cô ta tới không đúng lúc.
Lúc này, ông chủ Châu không ở trong tiệm.
Trong tiệm có một cô bé.
Nhưng dường như cô bé này thấy động vật nhỏ nhắn đáng yêu, không hề sáng mắt...
- Tắm rửa cho cô ta… Trên người thúi chết. Cô ta tới tìm Châu Trạch, để cô ta chờ một hồi.
Cuối cùng, tiểu loli vẫn quyết định không vượt quá chức phận. Dù sao thì Châu Trạch cá muối cũng có đam mê sưu tầm, thích sưu tầm đủ loại tồn tại tới phòng đọc sách của mình.
- Tắm?
Lão đạo sửng sốt một chút, sau đó đi tới.
Hồ ly sợ đến mức liên tục lui về phía sau.
Tuy nói trên người hồ ly này không mặc quần áo gì, gần như có thể xem là thân thể trần truồng. Nhưng hiện tại, chuyện để lão đạo nhìn thấy mình trần truồng và chuyện để lão đạo tắm cho mình, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Hồ yêu có tu vi hơn trăm năm, thế hệ trẻ tuổi nhất trong Hồ tộc phải gọi họ là lão tổ. Năm đó, thậm chí cô ta còn từng có một đoạn tình cảm với Viên Thế Khải, làm sao có thể để lão đạo tiết độc thân thể mình như vậy.
Vừa nghĩ đến hình dáng bản thân bị rụng lông sau khi vào nước, lại còn bị lão đạo tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Hồ ly lập tức cảm thấy ngàn vạn lần không muốn.
Thật ra lão đạo cũng không dám.
Mẹ nó.
Đây là hồ yêu đấy!
Trước đây bản thân mình đã bị cô ta chỉnh một lần, cho dù Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà, nhưng ai có thể chắc chắn, sau này cô ta không phục hồi như cũ?
Trừ phi hiện tại mình hầm cô ta lên ăn, triệt để kết thúc cuộc đời của cô ta, nếu không lão đạo tuyệt đối không dám khinh nhờn cô ta.
- Ách, vẫn là cô tới thì hơn, tôi đi mua cơm cho cô, được không? - Lão đạo nói với tiểu loli.
Vẻ mặt tiểu loli tràn đầy không muốn.
- Ông chủ thật sự cảm thấy hứng thú với cô ta. Ban đầu khi ở trong câu lạc bộ… ha ha.
Lão đạo vừa nói vừa nháy mắt với hồ ly.
Trong mắt hồ ly cũng lộ ra vẻ cảm kích.
Cô ta biết, lão đạo đang giúp mình diễn trò, để mình có thể lấy Châu Trạch ra làm lá chắn.
- Châu Trạch?
Vẻ mặt tiểu loli tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía lão đạo.
Rõ ràng là đang hỏi.
Châu Trạch có năng lực để "cảm thấy hứng thú" sao?
- Chắc chắn 100%!
Lão đạo vỗ ngực một cái.
- Cho nên cô chịu khó mệt nhọc một chút, giúp cô ta một lần đi.
- Tại sao tôi cảm thấy dường như lão đang lừa tôi?
Nếu như Châu Trạch thực sự thích con hồ yêu này, với tư cách thuộc hạ, đương nhiên mình nên lấy lòng cô ta. Chỉ là tắm rửa, cũng không coi vào đâu.
- Sao tôi dám lừa cô được? Cô nghĩ xem.
- Ông chủ không có hứng thú với cương thi.
- Cũng không có hứng thú với đàn ông.
- Cũng không có hứng thú với xử nữ.
- Kiểu gì cậu ta cũng phải cảm thấy hứng thú với thứ đồ gì đó chứ, đúng không?
- Cho nên, anh ta liền cảm thấy hứng thú với yêu sao?
- Còn không phải sao? Cô xem Bát cô nãi kia đi. Trước đây ông chủ với bà ta không thù không oán, vì sao ông chủ lại muốn bắt bà ta? Không phải đã rõ quá rồi sao!
Trong mắt tiểu loli lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cái chân tướng này.
Thật đáng sợ.
Sau khi lão đạo nói xong, trong lòng cũng cảm thấy kinh hoảng một trận.
Theo bản năng quay đầu nhìn xem.
Phù.
Hoàn hảo.
Lần này ông chủ không bỗng nhiên xuất hiện sau lưng mình như quỷ mị nữa.
A.
Không đúng.
Ông chủ vốn là một con quỷ.
Tiểu loli lắc đầu.
Dẫn theo hồ ly vào phòng vệ sinh.
Lão đạo ôm Hầu Tử ngồi phía sau quầy bar. Sau khi lão đặt một phần thức ăn ngoài cho tiểu loli, bắt đầu lấy đậu phộng và rượu trắng ra, bắt đầu đối ẩm với Hầu Tử, mày một hạt tao một hạt.
Đối với lão đạo, việc đi làm ở phòng sách này tương đương với dưỡng lão.
Ban đầu khi còn ở Dung Thành, lão lựa chọn ông chủ thượng nhiệm vì muốn thể nghiệm cảm giác kích thích, có thể gặp quỷ bất cứ lúc nào.
Lần này lão ở lại phòng sách với Châu Trạch, không theo mấy người Đường Thi tới Thượng Hải, thật ra là vì bản thân lão rõ ràng. Lão già rồi, cũng mệt mỏi, xóc nảy cả đời, vào nam ra bắc.
Nhìn thấy sóng to gió lớn.
Cũng nhìn thấy lòng người hiểm ác.
Cũng đã từng gặp quỷ.
Hiện tại, lão chỉ muốn an ổn một chút.
Trong "nhà cá muối" này.
Ah.
Không đúng.
Trong "phòng đọc sách đêm khuya" này.
Lão có thể đạt được mức an ổn cao nhất mà lại không khô khan, cũng không phiền hà, vui vui vẻ vẻ mà đọc sách từ sáng sớm tới chiều tối, tốt biết bao nhiêu.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Hầu Tử bỗng kêu lên.
Lão đạo híp híp đôi mắt vì uống rượu mà hơi phiếm hồng, lấy nước mắt trâu ra, bôi lên mắt, nhìn thấy trước cửa có hai người già, một nam một nữ.
Hai người già này dìu lẫn nhau, cùng đi đến.
Lão đạo đứng lên, ra hiệu cho bọn họ đi tới. Sau đó lão tới phía sau chuẩn bị mấy món ăn nguội, bày trên bàn gỗ trong phòng, còn rót ba chén rượu đế.
Đôi vợ chồng già vừa ngồi xuống bàn.
Lão đạo đã nâng ly.
Chậm rãi uống rượu với bọn họ.
Mọi người trò chuyện việc nhà.
Nói xong một số lời nói nhảm mà chỉ người đạt tới tuổi đó mới nói.
Thời đại đang thay đổi.
Người cũng đang già đi.
Già đi thì cứ già đi.
Lão đạo hàn huyên với bọn họ một hồi lâu.
Mới biết được ông lão này đã chết tám ngày trước, mà sau khi ông lão chết một ngày, bà lão cũng chết.
Ông lão đang đợi bà lão.
Bà lão thì đuổi theo ông lão.
Chờ sau đầu thất của ông lão.
Hai người cùng dắt tay nhau.
Cùng đi về phía trước.
Đi tới đi tới.
Liền đi tới cửa phòng sách.
Lão đạo trò chuyện trước kia với bọn họ.
Nghe bọn họ kể chuyện con cái của bọn họ.
Nghe bọn họ nói chuyện cháu chắt của bọn họ.
Nghe bọn họ nói tới nhà trước đây, nhà hiện tại..
Lão đạo không có con trai con gái, nhưng lại nghe tới vui vẻ vô cùng. Thỉnh thoảng lão lại bốc một miếng bánh hoặc một củ lạc ném vào miệng, chậm rãi nhai nuốt lấy.
Rượu qua hai đợt.
Đĩa củ lạc cũng thấy đáy.
Lúc này.
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.
Tiểu loli dẫn theo con hồ ly trắng đã được tắm rửa sạch sẽ đi ra.
Tiểu loli thật sự ghét bỏ hoàn cảnh phòng sách này.
Hết Hầu Tử rồi lại tới hồ ly.
Giống hệt như vườn bách thú.
Hơn nữa mỗi một con đều là động vật hoang dã được nhà được bảo vệ, những con rẻ tiền không phạm pháp, ông chủ Châu chẳng có hứng nhận nuôi.
Không chừng sau này, trong phòng sách còn sẽ xuất hiện gấu trúc, hổ đông bắc…
Buông hồ ly xuống.
Tiểu loli đi tới phòng, đưa tay gõ cửa một cái.
- Đã ăn uống no đủ, nên lên đường.
Ông lão bà lão cùng nhau đứng dậy, chào tạm biệt lão đạo.
- Đại ca, đại tẩu, đi tốt.
Lão đạo cũng phất tay với bọn họ.
Tiểu loli hé miệng.
Đầu lưỡi nhổ ra.
Giống như một thảm thịt màu đỏ được trải xuống.
- Âm ti hữu tự, hoàng tuyền khả độ... ...
Ông lão cùng bà lão nắm tay nhau.
Bọn họ đã đỡ nhau đi tới hơn nửa đời người.
Hiện tại còn phải tiếp tục dìu dắt nhau đi tới đích.
Đường còn rất dài.
Còn có thể đi cùng nhau thêm một lúc lâu.
Đợi khi đưa hai người xuống dưới rồi.
Tiểu loli thu hồi đầu lưỡi.
Hơi hài lòng.
Hơi vui vẻ.
Thừa dịp ông chủ Châu không ở đây.
Len lén làm thành một mối làm ăn.
Tích điểm vẫn là của mình.
Vui thích.
Thế là bàn tay đang vuốt lông tiểu hồ ly kia cũng trở nên mềm nhẹ hơn lúc đi tắm rất nhiều.
Lão đạo thở dài, ngồi về phía sau quầy bar.
Bắt đầu tiếp tục uống rượu.
Hầu Tử nhảy đến trên bả vai lão đạo.
Đấm vai cho lão.
- Tối nay tên họ Chu kia không về sao? - Tiểu loli hỏi.
- Đúng vậy. Đoán chừng là cậu ta đang hưởng thụ thế giới hai người với Oanh Oanh.
- Cá muối chính là cá muối, vừa có một cái biệt thự đã vui vẻ như không thể vui mừng hơn, năm đó tôi... ...
Nói đến đây.
Tiểu loli không nói nữa.
Lại nói năm đó.
Không có ý nghĩa gì.
- Không nên lấy, lấy nhiều, ông trời sẽ tìm cơ hội bắt mình nhổ ra.
Nghe nói như thế, sắc mặt tiểu loli trầm xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng lão đạo.
Lão đạo lại nhấp một ngụm rượu trắng.
Chép miệng một cái.
- Có phải cô cảm thấy tôi hiện tại có chút thâm bất khả trắc?
- Ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận