Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1641: Ổ chó (2)

Dù là không thể tiêu diệt Doanh câu, cũng phải khiến cho Doanh câu cũng bị phong ấn vào bên trong Vương tọa bạch cốt này, phải một lần trải nghiệm những thống khổ mà bọn họ phải thừa nhận năm đó.
- Chủ nhân, ngài năm đó, lại không coi nó là một món pháp khí, mà những dấu ấn linh hồn mà ngài đã lưu lại ở bên trong đó, đã bị chúng tôi xóa đi từ lâu rồi.
Doanh câu năm đó, lúc đánh nhau, thật đúng là không dùng đến vũ khí gì, một bộ thân thể tổ tiên của cương thi này, chính là lưỡi dao sắc bén nhất đội quân kinh khủng nhất thế gian này đi.
Vương tọa bạch cốt tiếp tục đè xuống.
Hai chân của Châu Trạch lõm xuống vào bên trong ngọn núi.
Chẳng đến một lúc.
Nham thạch cũng đã tới vị trí bắp chân rồi.
Nhưng Châu Trạch, vẫn mặt không cảm xúc như trước.
Bầy kiến có thể làm ngã cây.
Nhân do bản thân trồng ngày xưa, kết ra quả đắng ngày hôm nay, có vẻ như, đều là lẽ đương nhiên vậy.
- Không giải quyết được sao?
Giọng nói của ông chủ Châu truyền tới.
Chuyện này, nếu như thật sự sắp bị pháp khí của bản thân năm đó trấn áp xuống, vậy thì thật sự là quá mất mặt rồi.
Doanh câu không đáp lại.
Chỉ tiếp tục đứng ở đó.
Vương tọa ở trên đỉnh đầu vẫn đang điên cuồng ép xuống.
Nhưng mà.
Mặc dù cơ thể của Doanh câu giống như đóng đinh mà không ngừng bị đóng vào trong đất núi.
Nhưng thân thể của anh ấy, vẫn đứng thắng như trước, không có nửa phần co lại.
Hiệu quả của khoai tây, chính là ở chỗ này đi, nếu không, nếu như dựa theo sức mạnh mà ông chủ Châu đơn thuần kích phát từ bên trong bộ thân thể này như ngày thường, cũng không thể chống đỡ được đến hiện tại.
- Đó cũng là Vương tọa của anh nha, anh lại không thể gọi nó sao?
- Chủ nhân, vỗ nghĩa mà thôi, đừng nên giãy dụa nữa.
- Sự cứng rắn và vững chắc cả Vương tọa, hẳn trong lòng chủ nhân ngài cũng biết rõ, đích thật là nó do tự tay ngài chế tạo ra, nhưng ngài hiện tại, căn bản là không đủ sức phá hủy nó.
- Ngược lại Tiểu Nô cũng muốn xem thử một chút, chút nhân ngài, còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Gã người hầu lui về phía sau mấy bước, phảng phất như một người ngoài cuộc, nhìn lên một màn trước mặt, nhìn đến cực kì hứng thú.
Rốt cuộc.
Đất đá trên núi đã chạm đến vị trí eo của Châu Trach, đáng sợ nhất là, bên ngoài cơ thể của Châu Trạch, đã có máu đang chậm rãi thấm ra.
Hiển nhiên.
Sức mạnh thân thể, đã không cách nào tiếp tục chống đỡ quá lâu nữa rồi.
- Chủ nhân, nhanh, nhanh lên, rất nhanh thì ngài sẽ được thưởng thức nỗi thống khổ mà chúng tôi phải trải qua trong những năm quá, rất nhanh thì ngài sẽ giống như chúng tôi!
- Đàm phán với những ma thần kia nha, hứa hẹn sự tự do với bọn họ, xem thử có thể cơ hội để bọn họ lật mặt hay không.
Đến lúc này, ông chủ Châu vẫn không thể khống chế hoạt động của cơ thể, chỉ có thể bày mưu tính kế ở bên cạnh.
Doanh câu vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì như trước.
Vẫn như vậy.
Không có nửa phần ý định trả lời Châu Trạch.
Chẳng qua là, lần này, ngược lại thì anh ấy đã lên tiếng, là thật sự mở miệng, nói với gã người hầu ở trước mặt.
- Ở trong mắt các người, nó là Vương tọa.
Gã người hầu sửng sốt một phen, theo bản năng hỏi ngược lại:
- Bằng không thì?

Đột nhiên.
Trong đầu gã người hầu xuất hiện một hình ảnh như thế này.
Gã ta bò lổm ngổm ở trên mặt biển của U Minh Chi Hải, quỳ gối với Doanh câu, mà ở phía trước, Doanh câu đang uống rượu chưng cất từ máu tươi mới được lấy từ trên người của một con hung thú.
Vừa uống vừa cực kỳ tùy ý mà cầm lấy phần xương ở trước mặt, ném ra sau một cái.
Gã người hầu nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt biển ở sau lưng Doanh câu, xương trắng đã chất đống lên rất cao rất cao, nghiêm túc, thì đã có bóng dáng của một chiếc Vương tọa cao vút sừng sững!
Doanh câu đặt rượu ở trong tay xuống.
Rất bình tĩnh mà hỏi:
- Muốn sống sao?
Gã sai vặt lập tức dập đầu như giã tỏi,
- Muốn sống, tôi muốn sống, tôi muốn sống!
- Muốn sống, thì dọn dẹp những thứ ở phía sau một chút đi.
Doanh câu múc lên một vốc nước từ dưới biển, rửa tay.
Gã người hầu lập tức chạy đến đến chỗ xương trắng chồng chất kia, giọng nói mang theo sự nịnh nọt và kích động mà chỉ ngọn núi hoàn toàn do đống xương cốt của hung thú chồng chất mà thành kia, nói:
- Chủ nhân, ngài đang dự định dùng xương cốt của những ma thần này, tạo nên một tòa Vương tọa thuộc về ngài mà cũng chỉ có ngài mới có tư cách để ngồi sao?
Doanh câu cười.
Lơ đễnh nói:
- Vương tọa?
- Đúng vậy, một tòa Vương tọa, mà chỉ ngài mới có tư cách ngồi, một tòa Vương tọa mà toàn bộ địa ngục đều phải quỳ bái.
Doanh câu lắc đầu một cái.
Vương Tọa, đây hẳn là thứ mà Hoàng Đế yêu thích, chứ không phải anh ấy.
Ánh mắt, nhìn lướt qua trên đống xương cốt chồng chất.
Rất tùy ý mà nói:
- Làm một cái… ổ chó đi.
Gã người hầu lập tức tiếp tục ngẩng mặt cười ha hả nói:
- Chủ nhân, ngài nói đùa rồi.

Vương tọa, đúng là Vương tọa, bình thường Doanh câu cũng ngồi ở trên đó.
Nhưng anh ấy cũng không nghĩ là bản thân cần thứ mang tên Vương tọa để làm nổi bật bản thân, lúc ông chủ Châu bị kéo vào sâu bên trong linh hồn, Doanh câu từng đưa tay chỉ bên dưới Vương tọa.
Nơi đó, có một cái hố.
Từ Thượng cổ tới nay, vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về U Minh Chi Hải cùng Vương tọa bạch cốt, trong mắt người ngoài, vị trí mà Doanh câu ngồi, nhất định là Vương tọa, tượng trưng cho sự chí cao vô thượng.
Chuyện này cũng không quyết định được chất lượng, thành phần, cấu tạo của vị trí ngồi,
Chỉ quyết định bởi người ngồi ở bên trên nó mà thôi.
Nhưng mà,
Đối với Doanh câu mà nói,
Từ lúc bắt đầu,
Anh ấy chỉ muốn làm một ổ chó.
Có lẽ,
Tượng sáp cuồng ma sau này, vào lúc này, thật ra thì đã có triệu chứng rồi.
Vương tọa rất lớn, thực sự rất lớn, từng chồng xương trắng chất đống như núi.
Vô số những ma thần bị trấn áp ở bên dưới Vương tọa kia, trong những năm tháng dài đằng đằng này, với thân phận khí linh của bọn họ, thật ra thì, chắc chắn đã sớm đào sâu hiểu rõ mỗi một chi tiết của Vương tọa này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận