Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1150: Vòng fan (2)

Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp, vào lúc đội chấp pháp phát triển mạnh nhất, gần như cũng có thể coi là người chỉ ở dưới Thập Điện Diêm La mà thôi.
Cũng đủ để cho luật sư An lúc ấy ngưỡng mộ rồi.
- Chẳng qua là, lúc Sở Giang Vương xuất thủ trấn áp Đại đầu lĩnh, hẳn là những kẻ còn sót lại trong bọn họ cũng không nhiều lắm, hàng loạt cao tầng của đội chấp pháp cũng đều bị trấn áp hoặc bị tiêu diệt, coi như là không có ý định cho đội chấp pháp cơ hội xoay người lần nữa rồi.
- Hiện tại, đám người này, cũng chính là đám cặn bã năm đó, khả năng có mấy kẻ tương đối béo, nhưng phần lớn thật ra thì đều tương đối phế.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Nhưng trong lòng cũng không thả lỏng được bao nhiêu.
Coi như đều tương tự với tổ ba người hôm này, anh cần giải quyết thì cũng có thể giải quyết, nhưng không chịu được việc bên kia quá đông người, hơn nữa, tác phong làm việc của đám kẻ điên này, thật sự đúng là làm cho người ta cực kì đau đầu.
- Đại đầu lĩnh của bọn họ đã làm gì, bị trấn áp rồi hả?
Châu Trạch hỏi.
- Lúc ấy có hai tin đồn, tin đồn thứ nhất là, Đại đầu lĩnh âm mưu hành động đối phó nhằm vào một thế lực trong địa ngục, lại không quan tâm đến sự cảnh cáo của Địa Tàng Vương Bồ Tát, khư khư cố chấp, cuối cùng khiến cho Địa Tàng Vương Bồ Tát ra pháp chỉ, lại do Sở Giang Vương đích thân xuất thủ trấn áp.
- Đối phó thế lực?
Không biết tại sao.
Lúc nghe được nguyên nhân này, lúc này trong đầu Châu Trạch lại xuất hiện mười người đàn ông mặc quan phục màu tím gương mặt lại âm nhu kia —— Thập Thường Thị.
Một trong những Thập Thường Thị, cũng đã bị doanh câu tiêu diệt, mười ngón tay biến thành chín ngón.
Hơn nữa.
Căn cứ vào cảm giác khi đó.
Hẳn là Địa Tàng Vương Bồ Tát dự định sắp xếp Thập Thường Thị, vào một thời điểm thích hợp trong tương lai, thay thế Thập Điện Diêm La hiện tại, trở thành người vận chuyển trật tự mới cho địa ngục, để chào đón bố cục không âm không dương mà ngài ấy vẫn luôn mong muốn trong tương lai, bố cục âm dương không phân biệt.
Bởi vì Thập Thường Thị, cũng chính là thái giám, sự hiện hữu của bọn họ, vốn là sản phẩm dị hình không âm không dương.
Nếu như năm đó vị Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp đó thực sự dự định ra tay với Thập Thường Thị mà nói, đó là cực kì trực tiếp làm ngược lại với phương châm mà lãnh đạo tối cao vừa định ra nha.
- Còn một nguyên nhân khác thì sao?
Châu Trạch hỏi.
- Còn một nguyên nhân khác...
Luật sư An liếm môi một cái, tiếp tục nói:
- Tương truyền, Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp, vẫn luôn ra sức tìm kiếm tin tức của Thái Sơn Phủ Quân đời cuối cùng đã mất tích kia.
- A…
Châu Trạch cười.
- Ha ha.
Luật sư An cũng cười.
Bất luận là nguyên nhân nào trong hai cái đó, đều coi như phát huy tinh thần muốn chết tới cực hạn rồi.
- Cũng là một tên đầu sắt nha.
Châu Trạch cảm khái.
- Đúng vậy.
Chậc…
Ngẫm nghĩ lại.
Lại có loại cảm giác Nhạc Phi.
Thế giới chính là kỳ quái như thế, rõ ràng là đầu lĩnh của một đám kẻ điên, lại có thể làm ra một chuyện cực kỳ đúng đắn mà người bình thường đều không dám làm..
- Đúng rồi, người phụ nữ mà anh thích kia, tên là gì?
- Ầy...
- Chính là cái người mà anh đã dâng hiến trái tim chứ không phải trái thận kia, tên là gì?
- Ầyyy...
- Đừng ngượng ngùng, ha ha, lúc này lại xấu hổ? Tôi còn tưởng rằng anh là kiểu người dù có cởi sạch quần áo cũng có thể chạy như điên trên đường lớn, anh lại còn có lúc xấu hổ sao?
- Không phải vậy, ông chủ…
- Không tiện nói?
- Cũng không phải...
- Vậy anh nói thử xem nào.
- Ầy… được rồi, cô ấy, cô ấy tên Dật Danh.
- Dật Danh? Tên nghe quen thật nha.
- Không đúng
Châu Trạch đưa tay, khoa tay múa chân vé ra mấy đường ở trước mặt:
- Là chữ Dật Danh này sao? (Dật danh = ẩn danh = không biết tên)
Luật sư An gật đầu một cái.
Mặt của Châu Trạch bỗng nhiên trầm xuống.
Nếu như không phải luật sư An đang lái xe mà nói, hiện tại ông chủ Châu hiện tại cũng muốn trực tiếp bóp cổ của luật sư An luôn rồi:
- Cho nên nói, anh ngay cả tên của cô ta, cũng không biết?
- Đúng.
- Sau đó, có phải là người phụ nữ đó không biết đến sự tồn tại của anh hay không hả?
Luật sư An hít sâu một hơi, trả lời:
- Đúng!
Châu Trạch đưa tay, che trán của mình, nói:
- Cho nên, có thể nói như thế này không.
- Tôi vừa mới tham gia một trận xé nhau trong vòng fan phiên bản người thật ngoại tuyến sao?
...
Xe dừng lại ở cửa tiệm sách.
Châu Trạch xuống xe.
Luật sư An giống như một nàng dâu nhỏ đã phạm sai lầm đi theo ở phía sau.
Ông chủ Châu quả thật có chút tức giận.
Đi hả giận cho vợ của thủ hạ của mình.
Không thành vấn đề.
Làm lão đại nếu như ngay cả chút chuyện này cũng không giúp được, nói sao cũng không nói được, tâm của thuộc hạ cũng sẽ nguội lạnh.
Nhưng đi xả giận cho idol của thuộc hạ của mình.
Có phải trên mặt Châu Trạch anh dán đầy nhãn dán “tôi rất rảnh rỗi” hay không?
Ừm.
Cái vấn đề này.
Không cần trả lời.
- Ông chủ, đã về rồi?
Oanh Oanh hình như là đang xem phim, nhìn thấy Châu Trạch trở lại, tháo tai nghe của mình xuống.
- Ông chủ, tôi đi chuẩn bị?
Nói như vậy là vì, mỗi lần ông chủ nhà mình đi ra ngoài về, cũng đều muốn tắm.
- Trước không cần.
Châu Trạch khoát khoát tay, đi thẳng tới vườn rau ở bên cạnh, hiện tại anh có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành.
Luật sư An biết rõ ông chủ nhà mình muốn đo làm chuyện gì, lập tức chạy theo.
Đẩy mở cửa vườn rau ra, Châu Trạch nhìn thấy mười mấy tượng người gỗ chính đang cuốc đất và bón phân trong một mảnh ruộng nho nhỏ.
Thùng nước, cuốc xẻng, đủ thứ dụng cụ đang quơ đến quơ đi, một cảnh rối tung.
Còn có phân bón vung vãi tung tóe…
Cô gái da đen ngồi xổm ở bên cạnh mà nhìn, biểu cảm vô cùng uất ức, đối với một người cực kì trung thành với đất mẹ mà nói, nhìn một đám người đang làm loạn quậy đến rối tung ở trong vườn rau nhà mình, thật sự có loại cảm giác ông chồng của mình bị một đám đàn bà thay phiên nhau cắm sừng vậy.
Xúc phạm.
Đúng là xúc phạm đó!
Nhưng cô ấy lại không dám nói gì, mặc dù nói cô ấy vừa mới Châu Trạch giải khai trói buộc của phong ấn, nhưng cô ấy cũng không xem bản thân như những người thực sự làm việc trong tiệm sách được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận