Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1392: Chém Diêm La! (tam) (2)

Một quyền này.
Thế tấn công như sấm sét!
Châu Trạch nâng tay phải của mình lên.
Nâng cao qua đỉnh đầu của mình.
- Ầm!
Nắm đấm lớn như một tòa nhà của pháp thân kia.
Bị Châu Trạch dùng năm móng tay ngăn chặn lại.
Đây là một loại khung cảnh rất quỷ dị.
Nhưng nó lại xảy một cách vô cùng chân thực.
Trong một sự vô cùng không cân đối lại mang theo một loại đặc định chuyên thuộc như thể đây là chuyện đương nhiên.
- Phốc!
Năm móng tay đều đã đâm vào bên trong nắm đấm của pháp thân.
Có lẽ.
Cũng chỉ khoảng chừng mấy centimet hoặc là còn ngắn hơn đi.
So sánh với pháp thân khổng lồ này.
Căn bản là cũng không đáng để nhắc tới.
Nhưng một giây sau đó.
Bàn tay của Châu Trạch bắt đầu xoay chuyển.
Ngón tay cũng bắt đầu xoay chuyển.
Móng tay cũng bắt đầu xoay chuyển.
Mà vị pháp thân khổng lồ kia.
Cũng bắt đầu xoay chuyển.
Giống như gió thu cuốn hết lá vàng.
Pháp thân bắt đầu vặn vẹo.
Bắt đầu bị vặn xoắn.
Bắt đầu bị xé toạc.
- Ầm! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng nổ nặng nề vang lên.
Luật sư An chỉ cảm thấy tai mắt mũi miệng của bản thân đều bắt đầu có máu tươi tràn ra.
Cả người lắc lư tại chỗ hai vòng, sau đó
Rốt cuộc không nhịn được.
Trực tiếp bất tỉnh ngã trên đất.
Giờ khắc này.
Luật sư An đã thực sự được lĩnh hội.
Cái gì được gọi là “Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa”.
Trước khi hôn mê.
Luật sư An mang theo sự không cam lòng cực lớn.
Anh ta còn muốn tiếp tục nhìn thêm mấy lần nữa, thật sự muốn thật sự rất muốn…
Trên sườn núi ở xa xa.
Đám người cấp độ Oanh Oanh, lão Trương, tiểu Hầu Tử cũng đều đang đồng thời ch kín lấy lỗ tai của mình, khoảng cách của bọn họ đủ xa, cho nên không bị ảnh hưởng bao nhiêu, chỉ cảm thấy lỗ tai của mình ù lên, linh hồn cũng run rẩy.
Ở lân cận.
Ở trong một hang động bị xương trắng che lấp, một con Xuyên Sơn Giáp tu vi ngàn năm đang run lập cập, giống như phát điên bắt đầu tiếp tục đào sâu xuống!
Mà một con quỷ lạ toàn thân trắng bệch, dứt khoát từ bỏ đạo tràng mà bản thân đã kinh sau suốt sáu mươi năm, liều mạng trả cái giá phải hao tổn bổn nguyên, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Hai con hàng này, là hai kẻ mà trước đó khi Sở Giang Vương vừa tới nơi này, được xem là kẻ hơi có độ tồn tại một chút.
Lúc này.
Bọn họ đều biết, đây cũng không phải là trò chơi mà bọn họ có thể tham dự được, cho nên bỏ chạy cực kì dứt khoát.
Pháp thân nổ.
Bạo nổ rất đột ngột.
Một người khổng lồ lớn như vậy, cứ như vậy mà không còn nữa, dường như có chút phí của trời.
Anh ta không phải trải qua chiến đấu ác liệt, cũng không phải trải qua tổn thương nghiêm trọng kinh khủng, càng không có cái loại kiên cường kiểu sau khi ngã xuống sau đó lại bò dậy thiêu đốt tiểu vũ trụ rồi lại không ngừng xông lên.
Thứ lưu lại.
Chẳng qua chỉ là một câu đánh giá ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn nữa của Châu Trạch:
- Vẫn giòn.
Đúng vậy.
Giống như là trở lại chốn cũ, thưởng thức món ngon nào đó của quê hương sau đó thốt ra lời đánh giá vậy.
Vị pháp thân vừa mới được tu bổ lại này.
Cũng giống như vị lần trước mà anh đã đánh bể vậy.
Giòn như vậy.
Không chịu nổi một đòn như vậy.
Sở Giang Vương sửng sốt một chút, khí độ của anh ta không cho phép anh quá mức kinh hoảng, nhưng trong lòng lại khiếp sợ đến không gì sánh nổi, bởi vì lần này, anh ta cảm giác được một cách rõ ràng, vị ở trước mắt này, so với lần trước khi hiện thân ở địa ngục, dường như đã mạnh hơn!
Ánh mắt của Sở Giang Vương rơi vào trên di thể to lớn của lão Hầu Tử.
Anh ta có chút hiểu ra.
- Thật ra thì, quan hệ của ngài và âm ti, không nhất định phải đối lập, chúng tôi có thể…
Không đợi Sở Giang Vương nói xong.
Châu Trạch lại di chuyển.
Theo Sở Giang Vương.
Đối phương có chút… không biết điều.
Trên thực tế.
Cũng đúng là như vậy.
Bởi vì trước đó.
Doanh câu đã nhịn rất lâu.
Nhìn một tiểu Hầu Tử cùng với một đứa bé con ở đó đánh nhau hết nửa ngày.
Kết quả anh ấy lại chỉ có thể đứng ở nơi đó.
Cùng tắm mưa với chó giữ cửa.
Dính nước mưa bao lâu, thì tương đương với đã nhịn bấy lâu.
Tính khí của Doanh câu.
Thật ra thì vẫn luôn không quá tốt.
- Ông!
Lần này Sở Giang Vương không chủ động công kích, mà là mở ra một lồng ánh sáng màu tím che ở trước người của mình.
- Thêm đường!
Một cái… tên chiêu thức rất không hợp thời vang lên.
Giống như là càng tăng thêm một chút hài hước cho trận chiến vốn đã không cân sức này.
Thờ ơ như thể thật sự là một người lớn đang đánh với một đứa bé vậy.
Phong cách của Doanh câu, lại cao hơn một tầng.
Nhưng vào lúc này anh ấy không thừa tinh lực để đi gây phiền phức với chó giữ cửa nhà mình, cũng lười đi nghi ngờ thẩm mỹ kỳ dị của chó giữ cửa.
Cũng may.
Trước mắt mình đang có một vị Diêm Vương đáng yêu.
- Ầm!
Lớp phòng ngự màu xanh lam trực tiếp bị xé toạc.
Lớp phòng ngự này.
Vào lúc này lại yếu đuối đến mức giống như một tấm màng nilon mỏng, lại còn là phiên bản bị ăn xén ăn bớt nữa chứ.
Trong phút chốc, tay của Châu Trạch đã bắt được cổ của Sở Giang Vương.
- Ngài…
Vẫn không đợi đối phương nói hết.
Bởi vì đánh nhau thì cứ đánh nhau là được rồi.
Làm gì cứ phải lắm lời như vậy?
Xách lên.
Quăng xuống!
- Ầm!
Xách lên.
Quăng xuống!
- Ầm!
Xách lên.
Quăng xuống!
- Ầm!
- Không phải anh nói là anh có thể khiến cho tôi biết được…
- Ầm!
- Cái gì là thế sự xoay vần?
- Ầm!
- Cái gì là thời thế thay đổi?
- Ầm!
- Cái gì người vẫn còn mà cảnh đã đổi khác?
- Ba!
...
Một tiếng “ba” cuối cùng.
Không rắn chắc trầm muộn giống như trước, tiếng động giòn vang giống như đã bị nứt gãy.
Sự thật, cũng đúng là như vậy.
Dưới trận đánh đập của Châu Trạch.
Nhục thân của Sở Giang Vương đã xuất hiện rất nhiều khe nứt nhỏ.
Tiếp đó.
Lại bắt đầu rất “nhục nhã” mà xì hơi.
Sương mù màu đen thoát ra từ những khe nứt này, trên đó mang theo sức mạnh có tính ăn mòn cực kì nồng đậm.
Châu Trạch xòe tay ra.
Cơ thể của Sở Giang Vương bị quăng lên giữa không trung.
Sau đó.
Châu Trạch giơ chân lên.
Trực tiếp đạp qua!
- Ầm!
Giống như một viên đại bác được bắn ra khỏi nòng súng.
Sở Giang Vương lại lần nữa té bay ra ngoài, sau khi rơi xuống, lại tạo ra được một cái rãnh nước mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận