Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1060: Đổi mặt! (1)

(Biến kiểm – đổi mặt: một môn nghệ thuật truyền thống của TQ)
Rõ ràng cô bé kia không thể cảm nhận được thân phận của Châu Trạch, nhưng cô ta cảm ứng được Oanh Oanh không giống tầm thường.
Sau một lát, cô gái đứng dậy rời khỏi bàn của mình, bắt đầu đi lên.
- Ông chủ, đồng nghiệp của anh đến chào hỏi anh đấy.
- Ừm.
Cô gái đi tới chỗ của Châu Trạch.
Nhìn Châu Trạch một chút.
Lại nhìn Oanh Oanh một chút.
Sau đó.
Một màn khiến cho Châu Trạch cũng cảm giác có chút bất ngờ xuất hiện.
Cô gái trực tiếp ra tay.
Một tay bóp lấy bả vai của Châu Trạch, tay còn lại đè cổ tay của Châu Trạch xuống.
Ngay sau đó.
Lại lấy ra 1 bộ còng tay.
- Rắc rắc!
Sau khi khóa được một tay của Châu Trạch, lại đột nhiên bắt cổ tay còn lại của Châu Trạch, muốn còng cả hai tay lại.
Đồng thời.
Cô ta còn quát nhỏ:
- Cảnh sát bắt người!
Ông chủ Châu đã bị còng một tay, dĩ nhiên không thể nào để cho cô ta còng luôn cả tay còn lại được, lúc này lật tay bắt được cổ tay của đối phương, sau đó kéo xuống một cái.
Dường như cô gái không nghĩ tới công phu của Châu Trạch lại tốt như vậy, khí lực lớn như vậy, thân hình lảo đảo một cái.
Đúng vậy.
Phần lớn quỷ sai.
Thứ bọn họ dùng đều là cơ thể của người bình thường.
Cộng thêm vấn đề giấc ngủ không đủ cùng dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài.
Thể chất cơ thể của bọn họ, có thể tốt được mới là lạ.
- Ầm!
Cái trán của cô gái đụng vào vị trí chân bàn.
Lúc này xuất hiện một mảng sưng đỏ.
Cô gái tức giận.
Đoán chừng trong lòng đã tức giận mắng Châu Trạch là kẻ không biết tốt xấu rất nhiều lần rồi.
Ngay sau đó há miệng.
Một cơn gió màu da cam phun ra từ trong miệng cô ta.
Chết tiệt,
Hơi thở!
Ông chủ Châu là một người có bệnh sạch sẽ.
Trong hoàn cảnh bình thường lúc điều kiện không cho phép, ngược lại cái gì cũng có thể nhịn, nhưng bây giờ anh còn đang muốn ăn cơm đấy, cô lại còn phun vào tôi!
Lúc này đạp một cước tới.
Đạp trúng bụng cô gái.
Cô gái “A” một tiếng.
Té ngược ra ngoài, đập vào trên vách tường.
Trên sân khấu ở bên dưới, mã biểu diễn đang tiến vào đoạn cao trào, hoan hô vang dội, cộng thêm việc vốn dĩ khách trong gian phòng riêng trên lầu hai cũng không nhiều, lại có bình phong ngăn cách, cho nên tình huống phát sinh ở nơi này cũng không làm phiền đến người bên ngoài.
Cô gái té xuống đất, ôm bụng đứng dậy một cách rất khó khăn, mà lúc này, Oanh Oanh vỗ tay một cái, đi tới trước mặt cô gái.
Cô gái mặt đầy nghiêm trọng nhìn Oanh Oanh.
Nguyên nhân cô ta đi lên.
Là bởi vì cô ta phát hiện một người đàn ông đang ngồi trước mặt một người phụ nữ rất nguy hiểm, cô ta không thể trực tiếp khẳng định Oanh Oanh là một con cương thi, nhưng chắc chắn không phải là người sống, là một vật âm sát, cho nên cô ta mới muốn ra tay cứu người đàn ông kia.
Toàn bộ quá trình cùng những chuyện đã trải qua, có chút giống với buổi tối trên xe buýt một lão thái bà bôi nhọ một người đàn ông trộm ví tiền của bà ta, ép buộc kéo người đàn ông xuống xe, sau đó ngày hôm sau tin tức đưa tin chiếc kia xe buýt xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ đều chết rồi.
Chẳng qua là.
Bây giờ cô gái cũng đã phát giác được một chút rồi.
Dường như bản thân đã lãng phí sự nhiệt tình rồi.
Người đàn ông kia, tiếp tục ngồi uống trà ở trên bàn, mà người phụ nữ kia, giống như là một cấp dưới đang chậm rãi đi về phía cô ta.
Đối với Oanh Oanh mà nói, dám ra tay với ông chủ nhà mình?
Thật là càn rỡ!
Cũng may.
Oanh Oanh cũng hiểu rõ, dường như ông chủ nhà mình cũng không có ý hạ sát chiêu, lúc này cô ấy cũng chỉ đi mấy bước rồi đứng lại, ngăn cách giữa ông chủ nhà mình và cô gái kia mà thôi.
- Này, chìa khóa.
Châu Trạch quơ quơ cổ tay của mình, còng tay còn khóa ở phía trên.
- Rốt cuộc các người là ai?
Lúc này, nếu cô gái lại còn không nhìn ra một nam một nữ này là một phe, vậy thì quá ngu rồi.
- A.
Châu Trạch cười một tiếng.
Đưa tay mò tới lệnh bài của chính mình.
Giờ khắc này.
Trong đầu anh lại hiện ra là cảnh Vu Thành Long mang theo long bào đi ra tuyên bố Trương Quốc Lập có thể bắt đầu giả ngầu trong “Khang Hy vi hành: Quế Viên Ký”.
- Ba!
Lệnh bài bị ném xuống trước mặt cô gái.
Cô gái mặt đầy khiếp sợ mà nhìn lệnh bài trước mắt.
Cũng không biết được là bị cái này thân phận bộ đầu này hù dọa hay là bị cái lệnh bài vàng ròng này chói mù mắt, tóm lại, cả người ngốc ở nơi này.
Ông chủ Châu rất hài lòng với biểu hiện này của đối phương.
Bất kể là đối phương thực sự vô tình để lộ ra hay đang diễn, đều rất hài lòng.
Thành thật mà nói.
Cái lệnh bài bộ đầu thuần vàng này.
Ông chủ Châu thật sự có loại cảm giác của Cẩm Y Dạ Hành.
Muốn khoe khoang lại không tìm đúng chỗ mà khoe khoang.
Chẳng lẽ lại đến tiệm vàng khoe khoang với người ta?
Cô gái lảo đảo đứng lên.
Lại chậm rãi quỳ một chân với Châu Trạch.
- Đại nhân.
- Đứng lên đi.
Châu Trạch vân đạm phong khinh cầm nắp ly trà lên, gạt lá trà một chút.
Cô gái đi tới, lấy chìa khóa ra, mở khóa còng tay cho Châu Trạch.
- Cô là cảnh sát? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi không phải là cảnh sát, tôi là y tá, cái còng tay này, tôi cảm thấy tiện, nên mang theo thôi.
- Ồ.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Đại nhân, là tôi có mắt không biết Thái Sơn, trước, trước, trước đó tôi là cho là ngài bị cô ấy uy hiếp hay mê hoặc gì đó, cho nên tôi mới...
- Ừm, không có việc gì, ngồi đi.
Châu Trạch cũng đoán được chân tướng đại khái, nói thật, ma nữ này ngốc thì có ngốc, nhưng nội tâm coi như tương đối thật thà, có chút chất phác.
Giống như anh ban đầu nha.
- Đúng rồi, đợi cơm nước xong xuôi, cô lại dẫn chúng tôi đi tham quan một chút, đến Dung Thành một ngày, ngoại trừ đi xem gấu trúc cảm thấy không tệ ra, không còn gì chơi nữa rồi.
- Vốn dĩ Dung Thành cũng không có chỗ nào chơi, sự hấp dẫn của Dung Thành là từ nơi này lái xe đi về hướng tây, chính là Tây Xương, Khang Định, Nhã Giang, Sắc Đạt, Á Bá*, những nơi này, mới thật đúng là đẹp.
(*những huyện thành thuộc Châu tự trị ở vùng Tứ Xuyên)
- Tôi không có nhiều thời gian như vậy, dự định ngày mai trở về.
- Vậy để tôi đưa ngài đi xem hội đèn lồng đi.
- Hội đèn lồng, không có gì thú vị sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận