Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1405: Chém Diêm La! (cửu) (2)

- Ầm!
Thân thể Sở Giang Vương bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Anh ta đang thiêu đốt bổn nguyên.
Đây cũng là điều khiến cho Châu Trạch có chút không ngờ tới được.
Nhất thời không thể tới ngăn cản kịp.
Thiêu đốt bổn nguyên.
Đổi lấy tốc độ khủng khiếp.
Sở Giang Vương trực tiếp bay ra ngoài.
- Anh ta chạy rồi, làm sao anh có thể để cho anh ta chạy được?
Cái giọng nói không đúng lúc kia lại vang lên lần nữa.
Còn mang theo giọng điệu than phiền.
Doanh câu rất uất ức, người uất ức, mới dễ dàng tự sát.
Hết lần này tới lần khác vị kia còn chưa chịu cân nhắc.
Nếu không phải anh ấy vừa mới cắn thêm một miếng sâm núi già kia là anh đã đau lòng đến khó mà hô hấp được.
Có thể để cho vị Diêm Vương kia có cơ hội chạy trốn được sao?
Muốn bắt ngựa chạy mà lại không cho ngựa…
Doanh câu không nói lời này ra, nhưng không còn kịp nữa rồi, đã không thu về được nữa.
Bởi vì một giây này.
Hai người hoàn toàn không cần trao đổi thông qua ngôn ngữ.
Bởi vì hai người.
Là cùng một linh hồn.
Cho nên.
Con chó trông cửa kia.
Nghe được rồi.
- Ha ha ha ha ha, ngựa…
Ý nghĩ tự sát.
Ý nghĩa lấy mạng đổi mạng.
Bỗng nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức khiến cho Châu cá mặn rùng mình một phen.
Chuyện này.
Đương nhiên cũng có thể cảm ứng được.
Hơn nữa, cũng không thể làm giả được.
- Không có việc gì, không gấp, đuổi theo, anh có thể lại cắn thêm một miếng? Miệng cắn nhỏ một chút, tôi còn có thể tiếp nhận được.
Lúc đó ở dương gian, trước khi xuống địa ngục, ông chủ Châu nhìn thấy Doanh câu cưỡng ép áp sức một long mạch thành một gốc sâm núi già, thật sự là sợ đến ngây người.
Còn hỏi một câu là làm sao Doanh câu có thể làm như vậy được?
Doanh câu trả lời:
- Lúc trước thường ăn.
Trước mắt.
Doanh câu không để ý anh.
Cũng không đi cắn thêm một miếng sâm núi già nữa.
Bóng dáng chợt lóe lên.
Trực tiếp đuổi theo.
Hai luồng khí tức kinh khủng.
Triển khai một trận trò chơi đuổi bắt ở ngay trên một vùng đất mênh mông vô tận ở địa ngục.
Tất cả mọi chuyện.
Phảng phất như là đã trở về một năm rưỡi trước.
Chẳng qua là, lúc đó người Châu Trạch đuổi là Đại Trường Thu.
Lần này.
Đã đổi thành Sở Giang Vương.
Có thể nói.
Thật sự là quy trình thợ săn đuổi bắt con mồi.
Sở Giang Vương đang lẩn trốn.
Châu Trạch đang đuổi theo.
Lúc này hai người cũng không thể ẩn giấu khí tức đi.
Coi như là nhóm người thứ hai trong số những người mạnh nhất của địa ngục hiện tại.
Lúc này, hai người giống như hai ngọn đèn chân không thật to ở trong đêm tối, điên cuồng phát ra tia sáng chói mắt.
Người nên biết.
Thì chắc chắn đã biết rồi.
Dù sao mọi người cũng không mù.
Nhưng đúng như động tác mà sư phụ của Hứa Thanh Lãng thích làm khi nhảy tap.
Tôi có thể che cặp mắt của tôi lại, giả vờ mù.
Cũng tỷ như lần này.
Sở Giang Vương bay đến một tòa Vương thành ở gần đây.
Vết hư hại trên tường thành vẫn còn đó.
Công việc tu bổ chỉ mới hoàn thành được một nửa.
Sở Giang Vương tới.
Người ở phía sau cũng sắp tới.
Sở Giang Vương phát ra một tiếng rít,
- Tống!
Nhưng mà.
Giờ khắc này.
Cửa của tòa thành của Tống Đế Vương đóng chặt.
Trận pháp ở trên tường thành đã mở ra.
Một lão phán quan chỉ còn lại một nửa hồn thể cầm chiêng trống, nơm nớp lo sợ như đang áp mình vào lỗ châu mai.
Đối mặt với vị Sở Giang cao cao tại thượng nhưng hiện tại đã giống như chó nhà có tang kia.
- Cạch! ! ! ! ! !
Lão phán quan tàn tật lấy dũng khí gõ chiêng trong tay mình.
Nhắm hai mắt.
Khàn cả giọng hét lớn:
- Vương, Vương nhà chúng tôi để cho tôi nói với ngài là hiện tại ngài ấy không có ở trong thành, ngài đi nơi khác đi!
- … - Sở Giang Vương.
...
Cái lý do đóng của này có thể nói là tương đối không có thành ý, chỉ còn kém việc Tống Đế Vương Dư đích thân đứng ở cửa thành chính miệng mình nói:
- À, bản vương không có ở nhà, anh đến nhà khác xem thử một chút đi.
Hoặc giả là.
Có thể thứ anh ta muốn chính là loại hiệu ứng này.
Trên căn bản ngay cả một ít chuyện như che giấu hay mặt mũi gì đó cũng chẳng muốn đi làm.
Chuyện này cũng khó trách được.
Hiện tại tòa thành đã sập chỉ còn lại một nữa của Tống Đế Vương còn chữa sửa chữa xong đâu.
Một năm rưỡi trước ánh trăng sáng kia rơi ở nơi này.
Không chỉ đã tạo thành tổn thất nghiêm trọng đối với tòa thành này.
Đồng thời cũng khiến cho thế lực của Tống Đế Vương Dư gần như đã trở thành trò cười lúc uống rượu tán chuyện cho khác thế lực khác trong hơn một năm này.
Thật ra thì.
Bất luận là Tống Đế Vương Dư hay là những quan sai trong thành trì của Tống Đế Vương, đều rất oan.
Ngày xưa.
Đại Trường Thu bị đuổi giết một đường chạy thẳng đến đây.
Là Tống Đế Vương Dư anh ta tự mình xuất thủ ngăn cản Doanh câu.
Bạn chí cốt đầy nghĩa khí rồi phải không?
Cái gì là bạn bè?
Kẻ đánh người cùng với bạn không nhất định là bạn bè thực sự, nhưng kẻ giúp bạn khi bạn bị đánh, nhất định là anh em thân thiết.
Tuy nói kết quả có chút lúng túng, bị người ta vác theo ánh trăng sáng đập cho cả người cả thành một trận, nhưng ít ra ban đầu anh ta cũng đã từng dũng cảm đứng lên.
Kết quả cũng rất tốt.
Ngược lại thành đề tài cho người khác cười nhạo khi trò chuyện.
Lần này.
Có kẻ ngu mới thò đầu ra giúp anh ngăn cản trận hủy diệt này.
Thập Điện Diêm La vốn cũng không phải là chung một sợi dây, nhưng nếu nói là mang địch ý thì hình như cũng có chút nói quá, nhưng tuyệt đối là không dính dáng gì với hình thức “hàng xóm hoà thuận thân thiện” cùng nhau xây dựng nên hoàn cảnh hài hòa hạnh phúc cho địa ngục.
Bằng không, ban đầu khi Bình Vương Lục bị Thập Thường Thị đuổi giết, đám mấy Diêm La này cũng sẽ không làm như không thấy như vậy?
Về phần môi hở răng lạnh hay thỏ chết cáo thương gì đó, thật đúng là Tống Đế Vương Dư chưa từng cân nhắc tới.
Mới vừa rồi, một tên thủ hạ của anh ta vừa nói mới nhận được pháp chỉ từ Sở Vương Vương, nói đã tìm được manh mối về chuyện ẩn thân của chủ nhân của U Minh Chi Hải ở dương gian, hiệu triệu toàn bộ Diêm La sớm gặp mặt tại định Thái Sơn, cùng nhau bàn bạc về chuyện này.
Pháp chỉ này còn nóng hổi.
Không đến thời gian mấy chung trà.
Thì đã bị người ta đuổi giết tới cửa.
Thật là buồn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận