Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1209: Ông, còn phải ngủ bao lâu nữa? (2)

Lão đạo rất nghiêm túc suy nghĩ lời ông chủ lớn nói, lĩnh hội sâu sắc toàn bộ tinh thần trong đó, bày ra dáng vẻ thông suốt trong khi học tập nội hàm.
Nhưng ông chủ lớn nói xong rồi, bản thân cũng không thể để cho người ta bị lạnh nhạt được, lúc này lão đạo mới đáp lại:
- Có thể ngủ là phúc.
Ồ, thật là lời thoại tệ đến tận cùng.
Nhưng Châu Trạch thế nhưng lại gật đầu một cái.
Hiển nhiên.
Lời này anh ấy nghe hiểu được.
Xoay người.
Châu Trạch đi tới trước cái gương.
Cái gương kinh khủng này, vào lúc này, ở trước mặt Châu Trạch, dường như đã thực sự trở nên rất vô dụng rồi.
Châu Trạch đưa tay, nhặt tấm gương này lên.
Nâng lên.
Đặt đối diện với mặt của mình.
Lão đạo rất muốn đến gần xem thử lúc này rốt cuộc ảnh ngược phản chiếu ở trong gương sẽ như thế nào, nhưng vẫn nhịn được.
Trong giây lát.
Châu Trạch đặt gương xuống.
Móng tay trên năm ngón tay phải mọc dài ra, trực tiếp đâm vào bên trong tấm gương kia!
- Ông!
Năm luồng khí màu đen phiêu dật bay ra, trực tiếp đánh lên trên.
Thân của tấm gương bắt đầu run rẩy, giống như là đang giãy giụa.
- Càn rỡ!
Quát khẽ một tiếng, truyền ra từ trong miệng Châu Trạch.
Lúc này mặt gương đã yên tĩnh lại, thậm chí bên trên còn phát ra ánh sáng nhu hòa.
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Châu Trạch lắc bàn tay của mình một cái.
Trực tiếp ném tấm gương về phía lão đạo.
Đây là kế hoạch trước đó đã sắp xếp với ông chủ Châu.
Thứ quỷ xui xẻo này.
Thật đúng là tuyệt phối với lão đạo.
Sau này lúc lão đạo lại đi làm hướng dẫn viên lần nữa, trong ngực lại cất tấm gương này.
Chậc chậc.
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đáng sợ rồi.
Tương đương với vũ khí nguyên tử phối hợp với kỹ thuật tên lửa hàng đầu đấy, uy hiếp trong đó, tăng lên gấp mười lần đấy.
Lão đạo “ây yo” một tiếng, nhận lấy tấm gương, mặc dù cảm thấy có chút phỏng tay, cũng cảm thấy có chút cháy lòng rồi.
Nhưng lão đạo đã thay đổi phong cách ấp úng khi nói chuyện với ông chủ lớn như trước đó rồi.
Lúc đối mặt với doanh câu.
Ông ta lập tức vỗ bộ ngực khô gầy kia của mình nói:
- Đa tạ ban thưởng, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực, cúc cung tận tụy vì sự nghiệp của tiệm sách, đến chết mới thôi!
Từng lời nói ra, nói năng có khí phách, từng chữ vang vọng.
Châu Trạch không để ý nhiều hơn nữa, mà lại nhắm hai mắt, làm xong chuyện, anh ấy cũng nên đi về nghỉ ngơi.
Nhớ lúc trước, lúc anh ấy vừa tỉnh lại.
Mỗi lần đều phải tranh giành quyền khống chế thân thể với ông chủ Châu.
Bây giờ.
Anh ấy lười.
Châu Trạch cũng lười rồi.
Đối với Châu Trạch mà nói, gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, cũng chẳng muốn đi vùng vẫy, trực tiếp nhắm mắt, kêu một tiếng Thiết hàm hàm, sau đó nằm xuống, tự anh ấy động đi.
Mà đối với doanh câu mà nói, bởi vì nguyên nhân gần đây liên tục bồi bổ, anh ấy càng thích đi ngủ say, nếu như không cần phải tỉnh lại, anh ấy không muốn tiếp tục giày vò và tiêu hao thêm nữa.
Ban đầu nửa gương mặt quật khởi, gần như là đã cho một mồi lửa với mấy ngàn năm góp nhặt và khôi phục của anh ấy, anh ấy lúc này, thật vất vả mới xây dựng lại con đường một lần nữa, ngoài chuyện ăn uống ra, ngược lại đã sớm không còn hứng thú gì nữa rồi.
Cơ thể Châu Trạch lay động một trận, quỳ một chân trên đất, mở mắt ra, màu đen trước đó sớm đã rút đi giống như thủy triều, lộ ra vẻ tỉnh táo.
- Hô…
Có chút mệt mỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Châu Trạch dứt khoát ngồi xếp bằng xuống.
Lão đạo kéo đạo bào của mình xuống, bao lấy tấm gương lại, tuy nói ông ta cũng không cảm thấy tầng đạo bào này có tác dụng ngăn cản gì đó, nhưng ít ra có thể tăng cho bản thân thêm chút cảm giác an toàn.
Ông ta còn muốn dán lá bùa của mình lên đó, nhưng chỉ là nghĩ thôi, vẫn thôi đi, trời mới biết thứ vốn là một món đồ tốt đã được phong ấn xong, nếu như bị ông ta dán một lá bùa lên thì sẽ xuất hiện biến hóa gì nữa.
Đối với năng lực của ông chủ lớn, lão đạo vẫn rất tin tưởng.
- Ông chủ, anh không sao chứ?
Lão đạo rất quan tâm lại gần hỏi.
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Nghỉ ngơi một lát là được…
Lời còn chưa nói hết.
Cái mặt nạ mà Khánh đã làm rơi trên mặt đất trước đó, bỗng nhiên bắt đầu run rẩy.
- Tíc tíc tíc... Tíc tíc tíc... Tíc tíc tíc...
Tương tự với tiếng nhắc nhở nguyên thủy nhất của QQ.
Đương nhiên rồi, tiếng này cũng là tiếng của máy nhắn tin của máy nhắn tin đã cũ lúc trước.
Chẳng qua là.
Cao tầng của đội chấp pháp dùng mặt nạ, tiếng lại giống như tiếng nhắc nhở của máy truyền tin, lại… lại có cảm giác hài hước như vậy.
Ba người ở chỗ này, đều yên tĩnh lại.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Thở dài.
Một Khánh vừa ngã xuống.
Bây giờ hai bé con tới sau mà cô ta đã nói cũng có hành động?
Không thể để cho người ta nghỉ ngơi một chút hay sao?
- Ông chủ, có người đến đón cô ta sao?
Lão đạo chỉ chỉ cái mặt nạ kia nói.
Dường như lão đạo còn chưa phân rõ tình huống hiện tại, dù sao ở trong mắt lão đạo, Khánh thế nhưng là một cô bé con rất tốt, một cô bé con tốt đến không thể tốt hơn được nữa, là người một nhà nha.
Chỉ có Châu Trạch biết rõ, đó là có thêm hai phiền toái lớn.
- Tíc tíc tíc... Tíc tíc tíc... Tíc tíc tíc...
Tiếng thông báo tin nhắn vẫn còn tiếp tục.
Châu Trạch đứng dậy, đi tới, nhặt cái mặt nạ màu bạc này lên, do dự một chút, vẫn mang mặt nạ lên trên mặt mình.
Đồng thời mở miệng nói:
- A lô?
...
- A lô?
Chưa từng dùng qua đồ cao cấp như vậy.
Lần đầu tiên sử dụng, ông chủ Châu lộ ra vẻ rất quê mùa.
Có chút tương tự với cảm giác lần đầu tiên ngồi máy bay, vẫn luôn nghiên cứu làm sao để bày ra dáng vẻ thường xuyên ngồi máy bay.
Cũng may.
Ông chủ Châu hạ hai bàn tay xuống ——
Lão đạo và Hứa Thanh Lãng.
Đều chưa từng nhìn thấy cái “máy nhắn tin di động” này, đối với cái tiếng “alo” kia, bọn họ cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt.
Chẳng qua là, chuyện khiến cho bọn họ kinh ngạc là, lúc ông chủ nhà mình mang cái mặt nạ kia lên, ngoại trừ tiếng “alo” kia, không còn bất kì giọng nói nào nữa.
Châu Trạch mang mặt nạ, cứ đứng ở đó như vậy, không hề nhúc nhích.
- Không sao chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận