Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1051: Hỏi thế gian tình ái là chi (2)

Gió là Thái Sơn.
Thái Sơn như gió.
Trực tiếp nghiền ép!
Đôi mắt lạnh lùng của Oanh Oanh bắt đầu rung động.
Cô ta nhìn người đứng trước mặt.
Mở miệng hỏi:
- Tại sao?
Châu Trạch không hề bị lay động.
- Tại sao!
Chất vấn một lần nữa.
Vẫn không nhận được câu trả lời nào.
Đây không phải là trong phim tình cảm anh tới tôi đi, cũng không phải là chuyện ân ân oán oán giữa Roméo cùng Juliet.
Nơi tế đàn lạnh như băng này, không có hoa tươi, cũng không giai điệu đàn dương cầm êm dịu, quan trọng nhất, cũng không có ai buồn chán đến mức trùng hợp mang theo máy quay phim ghi lại một màn tiếp theo.
Nếu đã không cần biểu diễn, vậy thì cũng không phải biểu diễn nữa.
Bóng đen đang bỏ chạy xung quanh, anh ta muốn rời khỏi nơi này, bởi vì hiện tại người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Châu Trạch lúc này, cũng chính là mục tiêu của vị kia, nữ cương thi kia cùng với vị ở bên trong cơ thể của nữ cương thi kia.
Dường như anh ta đã trở thành một kẻ trong suốt rồi.
Hơn nữa quanh đi quẩn lại lâu như vậy.
Giày vò đến giày vò đi.
Bản thân lại được biến thành “người tự do”?
Mặc dù còn rất yếu ớt, mặc dù còn rất tầm thường.
Nhưng anh ta đã thật sự tự do rồi nha!
Chẳng qua là.
Anh ta cũng chẳng có bao nhiêu vui sướng khi được tự do, cuối cùng anh ta cũng không lựa chọn trực tiếp bỏ chạy, anh ta, chẳng qua là chỉ lặng lẽ ở lại nơi này, anh ta muốn xem diễn biến của câu chuyện một chút.
Muốn xem thử một chút.
Gia hỏa vẫn luôn yên lặng, vẫn luôn giả ngu trước đó, kẻ đã bị anh ta mắng chửi một hồi trước đó, rốt cuộc sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào!
Thật ra thì.
Quan trọng nhất vẫn là bởi vì.
Nửa gương mặt cũng không cho là với tình trạng hiện tại của bản thân, dưới tình huống đối phương thật sự muốn bắt mình lại, mà mình có thể chạy thoát.
Không có ai biết rõ hơn doanh câu, tòa Thái Sơn này, đối với linh hồn mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
Cho nên.
Ý thức của vị bên trong cơ thể Oanh Oanh trước mặt.
Cách lúc triệt để bị xóa nhòa.
Thực sự chỉ còn là vấn đề thời gian rồi.
Đôi mắt Oanh Oanh, mang theo tuyệt vọng, mang theo thê lương, mang theo phẫn hận, mang theo sự không cam lòng.
Cởi bỏ sự kiêu ngạo.
Lúc nghênh đón hủy diệt.
Đúng là cô ta vẫn lộ ra một mặt bản năng và thuần túy nhất của chính mình.
- Đây chỉ là một cái bóng của tôi thôi, là một bóng lưng của tôi mà thôi!
- Doanh câu.
- Hiện tại tôi tình nguyện chủ động rút lui khỏi bộ thân thể này!
Đây mới là nguyên nhân cô ta chỉ có một bóng lưng mà thôi, bởi vì thực tế, đây chỉ là cái bóng của cô ta mà thôi.
Châu Trạch vẫn luôn không trả lời.
Lại lắc đầu một cái.
Trò cười.
Cũng đã là thịt dâng đến miệng, nào lại có đạo lý không ăn chứ?
- Anh thật là lòng dạ độc ác.
Những lời này, thằng bé trai – người đang nắm một chân của Hoa Hồ Điêu – nghe thấy thì khẽ cau mày.
Sáo rỗng nha.
- Tôi giống như anh, cũng đang ngủ say, cũng đang liếm láp vết thương của mình.
- Nhưng lần này.
- Anh quyết tiệt như vậy.
- Thứ đang chờ anh.
- Chính là thái độ không chết không thôi từ tôi!
- Cuối cùng tôi cũng sẽ tỉnh lại.
- Tôi sẽ tỉnh lại phục hồi như cũ sớm hơn anh!
- Anh biết tôi là ai.
- Anh cũng biết thân phận của tôi.
- Thật sự muốn.
- Đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?
Trong mắt Châu Trạch lộ ra vẻ suy tư.
Giờ khắc này.
Cuối cùng anh ấy mở miệng:
- Tôi… biết… cô… là… đế… cơ…
- A, xem ra anh không quên, vậy hẳn là anh cũng biết rõ, ân trạch khi ở bên cạnh tôi, so với…
- Nhưng… tên… của… cô… là… gì…
- … - Hạn Bạt.
...
Đường lên núi.
Một bên, tuyết tan thành nước, hoa trên núi nở rộ.
Phía bên kia, băng tuyết bao trùm, gió rét thổi từng cơn.
Một nhóm quân đội lặn lội trở về.
Anh ấy đi ở đằng trước.
Phía sau anh ấy.
Tướng sĩ mệt mỏi, thương binh đầy doanh, nhưng trên mặt của mỗi người, ngoại trừ mệt mỏi ra, đều có một sự kiên quyết!
Một vòng chiến dịch vừa mới kết thúc.
Chiến cuộc cũng không được tốt lắm.
Đánh không lại.
Là thật sự không đánh lại.
Đám man tộc đi ra từ nơi man hoang kia, thứ mang theo trên người, không chỉ là sự dã man, còn lực lượng do hoang dã ban cho.
Mấy lần rồi.
Mấy lần giao phong.
Phía bên phe mình đều là thắng ít bại nhiều.
Nhưng cũng không phải là không có tin tức tốt.
Ít nhất.
Lần này.
Cũng chưa từng xuất hiện tình huống thất bại.
Anh ấy dẫn dắt toán quân lính đoạn hậu kia, cắt đuôi thành công, mặc dù phải trả cái giá thảm trọng nặng nề, nhưng đồng thời, rốt cuộc cũng cho phía bên mình được một lần kết thúc tạm coi như là có mặt mũi.
Chẳng qua là.
Anh ấy cũng không hề cảm thấy nản lòng, cũng không có bất kỳ sự tức giận nào.
Thứ nhất là do anh ấy không cho là những thứ này quan trọng bao nhiêu.
Điều anh ấy quan tâm hơn chính là.
Trước lần khai chiến tiếp theo, quân đội dưới trướng anh ấy có thể bổ sung được bao nhiêu chiến lực.
Đồng thời.
Thật ra thì anh ấy cũng biết.
Mấy lần thất bại trước mắt, tạo thành tổn thất nghiêm trọng, thật ra thì cũng không tạo thành mối nguy hại quá lớn, ngược lại khiến cho những bộ lạc muốn bàng quan kia hoàn toàn ngồi không yên.
Cửu Lê cường đại thì cường đại.
Nhưng từ bọn họ đầu lĩnh trở xuống.
Đều là một đám kiêu ngạo làm cho người khác khó mà chịu được.
Xem xét lại phía bên mình.
Ha ha.
Vị kia.
Mặc dù liên tiếp chiến bại nhiều lần.
Nhưng sau mỗi lần chiến bại, lúc tái chiến lần tiếp theo, ngược lại, quân đội cùng lực lượng ở nơi này còn có thể trở nên mạnh hơn một chút so với lần trước.
Có mấy lời, anh ấy không muốn nói ra, cũng lười đi xé rách mặt, trước đó, rõ ràng có hai lần, sẽ không thua, hoặc có lẽ là, không đến mức thất bại thảm hại như vậy, mà lại thua, lại thua đến thật thê thảm, lại trực tiếp dẫn đến mấy bộ lạc không hợp với vị kia, trực tiếp bị Cửu Lê diệt tộc.
Aish.
Anh ấy đưa tay.
Tỏ ý quân đội dừng lại nghỉ ngơi.
Tìm nơi bãi cỏ, ngồi xuống.
Vị quân sư bên cạnh Cửu Lê kia, anh ấy đã từng gặp, là một kẻ rất cường đại, chẳng qua là vẫn không có cơ hội thực sự giao chiến một trận sảng khoái với đối phương mà thôi.
Nhưng anh ấy cảm thấy, không thể nào thắng được vị quân sư kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận