Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1228: Chán ghét! (2)

Loại thiếu niên này, nếu như nhét vào bên trong trường tiểu học hoặc trung học, có thể sẽ kích thích được tình mẫu tử của không ít bạn học nữ.
Nhưng ở trong mắt Oanh Oanh, ngoại trừ ông chủ, những người đàn ông khác, đều chỉ có một cái tên: giống đực.
Ông chủ Châu đi vào trong đình, bên trong treo rất nhiều bức họa, chỉ tiếc là, tuy nói ông chủ Châu mở tiệm sách, nhưng đối với phương diện này thật sự là không có chút kinh nghiệm gì, lại ngại đến gần đi xem tên viết trong góc kia để xem rốt cuộc là tác phẩm của danh gia nào, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống.
Người đàn ông cũng ngồi xuống.
Lấy ra một bầu rượu trước, rót một ly ở trước mặt, lại rót cho Châu Trạch một ly.
- Tôi ở nơi này thưởng rượu một mình đã sáu mươi năm, cách mỗi mười năm, ngược lại sẽ có một mụ già đến đây uống cùng tôi một ly, còn những lúc khác, đều chỉ có tôi tự mình tự rót tự uống, tịch mịch, thật là tịch mịch.
Nếu như nói trước đó, trên đường đi tới, nếu năm người kia quả thật có chút khó đặt vào mắt mà nói, như vậy, vị hiện tại đang ở trước mắt này cộng thêm thiếu niên Hồ tinh kia, thật ra đã khiến cho Châu Trạch sinh ra hứng thú không nhỏ đối với vị bà bà kia.
Có thể trấn áp được hai vị này ở đây nhiều năm như vậy, nếu nói không có chút bản lĩnh thật sự, vậy cũng là chuyện không thể nào.
Chỉ tiếc.
Bà ta gặp Phủ Quân.
Hơn nữa.
Phủ Quân còn là một kẻ vô lại.
- Uống rượu, nói ý cảnh, nói không khí, mọi chuyện xưa, đều ở trong rượu, tất cả ưu phiền, tất cả bực tức, tất cả mọi phấn khích, cũng đều hòa tan vào bên trong rượu.
- Rượu là đồ tốt nha, ha ha.
- Chỗ này của tôi, trò đánh cược đúng là rượu, cược xem ai có thể uống được hơn, đánh cược thế này, cũng không dựa vào may mắn, mà là dựa vào thực lực!
- Ly rượu thứ nhất này.
- Tôi mời anh!
Vừa nói.
Người đàn ông nâng ly rượu lên.
Kính với Châu Trạch.
Ông chủ Châu cầm ly rượu lên, mặt lộ vẻ khó xử, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại.
Thức ăn còn có thời gian đảm bảo chất lượng, rượu này, càng lâu càng thơm đúng không?
Vừa nghĩ như thế, cảm giác mâu thuẫn trong lòng lập tức giảm đi không ít.
Nâng ly rượu lên.
Một vòng sáng gợn mờ bên trong ly rượu.
Giọng nam lại lần nữa vang lên:
- Ly thứ nhất, kính nhân tình ấm lạnh, thói đời nóng lạnh!
Mùi rượu, xông vào mũi, nếu như nói trước đó chẳng qua chỉ là hương vị nhàn nhạt, như vậy hiện tại, giống như là một chai nước hoa lớn bị ném bể ngay trước mặt bạn, gay mũi, hun người, khiến cho ý thức người ta mơ hồ!
Còn chưa uống, thì đã có dấu hiệu muốn lật xe rồi.
Cũng may.
Trong lòng Châu Trạch nắm chắc.
Nâng ly cùng chạm ly với đối phương.
Thuận thế uống vào.
Hình ảnh.
Hình ảnh đã cố định vào lúc này.
Bản thân hai người trong đình không biết được.
Oanh Oanh ở bên hồ chỉ thấy ông chủ nhà mình ngồi đó cầm lấy ly rượu ở trên bàn, đặt ly rượu ở bên môi, sau đó thì đã bất động rồi, cái người đã mời ông chủ uống rượu, bây giờ đang ngồi ở đối diện ông chủ, cũng bất động rồi.
Trên mặt Oanh Oanh lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cô ấy vẫn tin tưởng ông chủ, giống như lời Hứa Thanh Lãng mới nói cách đây không lâu vậy, ai cũng đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Châu Trạch cũng không ngoại lệ, nhưng bất cứ ai cũng có thể lặng yên không một tiếng động bị chuyện ngoài ý muốn đánh ngã, duy chỉ có Châu Trạch không thể nào.
...
- Một ly rượu, một chuyện xưa, một hình ảnh, một tâm cảnh, đây là ly đầu tiên.
- Tôi sinh ra trong một thư hương môn đệ, nhưng tôi là con thứ, hơn nữa mẫu thân của tôi, còn chỉ là một nha hoàn, vào năm tôi ra đời kia, mẫu thân của tôi cứ vậy mà qua đời.
- Nhà cao cửa rộng, thứ mà nó đem đến cho tôi, không phải là ăn sung mặc sướng, mà là sự mất cân bằng phát ra từ sâu trong nội tâm, tôi là con trai của phụ thân, cuộc sống lại giống như một người hầu giúp việc vậy, thậm chí... còn không bằng.
- Tôi nhận hết mọi xem thường, nhận hết mọi kỳ thị, tôi hăng hái đi học, khát vọng bất kỳ một cơ hội nào có thể giúp cho bản thân trở mình.
- Tôi muốn đạt được công danh, tôi muốn rời khỏi cái nhà này, tôi muốn rời khỏi đây!
- Tôi sắp thành công rồi, thực sự, tôi đã chạm tới ánh bình minh rồi, hai mươi năm khuất nhục, hai mươi năm giày vò cả thể xác lẫn tinh thần, sắp kết thúc rồi.
- Nhưng mà.
- Trước lúc sắp bắt đầu thi.
- Cha tôi bị cuốn vào một vụ án kiện thơ châm biếm.
- Gia sản cả nhà bị tịch thu, người cả nhà bị lưu đày!
- Tôi, cũng nằm trong số đó!
- Tôi có quan hệ rất rốt với một nha hoàn, là nha hoàn của mẹ cả của tôi, cô ấy đã sớm tự định chung thân với tôi rồi, cô ấy đang chờ sau khi tôi đạt được công danh sẽ cưới cô ấy, tôi đã sớm ước định với cô ấy vô số lần rồi, cô ấy cũng đã chờ đợi tôi thật nhiều năm rồi, vẫn luôn chờ cho đến khi thành một đại cô nương.
- Nhưng ngày hôm đó.
- Cô ấy bị quan phủ bắt đi, bị thu làm quan kỹ. (hình thức gái mại dâm được triều đình thừa nhận, thường dùng để phục vụ trong những bữa tiệc)
- Tôi thì đang cùng đám ‘thân nhân’ kia của tôi.
- Cùng nhau bước trên đường lưu đày...
...
Trong hình ảnh.
Trong nơi nhà cao cửa rộng.
Có lệ có cười, có pháo hoa tưng bừng náo nhiệt, cũng có sự thê lương khi giả sản bị tịch thu, có thiếu niên bị xem thường nên không cam lòng, có sự phẫn nộ khi mắt nhìn người mình yêu càng ngày càng xa.
Vận mệnh và sự hoang đường, cấu kết với nhau cùng làm việc xấu.
Chuyện xưa đơn giản, nhưng ở trong ly rượu này, bị phóng đại đến vô hạn, phảng phất như vào giờ khắc này, bạn đang bị động trải qua khoảng thời gian hai mươi năm, thử nghĩ một hồi, ở trong đầu của bạn, trong nháy mắt bổ sung thêm vào hai mươi năm, lúc này, rốt cuộc thì bạn có còn là bạn, hay là nhân vật trong câu chuyện?
Có lẽ.
Ngay cả chính bản thân bạn cũng không phân rõ đi.
Ít nhất, có lẽ nếu là ông chủ Châu thì thực sự sẽ mơ hồ một chút, bởi vì tính toán đâu ra đấy, hai đời cộng lại, anh còn chưa tới bốn mươi tuổi.
Một người bốn mươi tuổi bỗng nhiên bị nhét thêm một đoạn trí nhớ hai mươi năm, cũng thật sự rất đáng sợ, tương đương với việc cho thêm nửa đời vào rồi.
Chỉ tiếc.
Ông chủ Châu nhìn như đã uống ly rượu này.
Nhưng trên thực tế.
Vâng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận