Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 570: Miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực

- Tôi... tình nguyện chết... cũng không muốn... bị anh ta... ngày thứ hai... tỉnh lại... cười nhạo...
- Hơn nữa... nhất định… anh ta... không tin... tôi không... ra tay...
- Ách...
Biểu cảm trên mặt bé trai vừa có sợ hãi, lại có nghi ngờ.
Khí tức này thật ra không thể nói là quá cường thịnh, cũng không có loại uy áp gió thổi mưa giông trước cơn bão, nhưng trong cảm ứng của cương thi, đây là tồn tại cực kỳ khủng bố.
Cái loại cấp độ sinh mệnh kia, cái loại cổ xưa và tôn quý phảng phất đã sinh ra từ thời kỳ thượng cổ kia, cái loại cao không thể chạm kia.
Khiến người ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
Nhưng anh ta đang nói cái gì vậy?
Để mình lên giết anh ta đi?
Này...
Bé trai rất muốn hỏi một câu:
Có phải ngài đang nói đùa không?
Nhưng loại phản vấn này, cậu ta không dám thực sự nói ra.
Cậu ta sợ đối phương giận chó đánh mèo, phảng phất như chỉ cần một ý chí của đối phương đã có thể khiến mình tan xương nát thịt!
Nói chung.
Hiện tại bé trai rất xoắn xuýt, lần đầu tiên cậu ta xoắn xuýt như vậy.
Bình thường, ở trong "thế giới trong lòng đất" này, vẫn luôn là người khác đến phỏng đoán ý của cậu ta, cậu ta rất ít khi đi phỏng đoán ý của người khác, lần phỏng đoán trước đó là để lấy lòng Lâm Khả.
Nhưng lấy lòng bạn gái và lấy lòng tổ tông.
Nó chuyện giống nhau sao?
Phủ phục.
Quỳ lạy.
Vẫn không nhúc nhích.
Nếu không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nếu không xác định được rốt cuộc vị kia có ý gì.
Vậy cái gì cũng không động.
- Giết... ta...
Vị kia lại mở miệng nói.
Mang theo chút ý vị thúc giục.
- Này...
Bé trai cảm thấy.
Ban đầu, khi mình thức tỉnh lần đầu tiên, một người hành tẩu trong bãi tha ma hoang vu, cũng không cảm thấy tuyệt vọng và bàng hoàng như bây giờ.
Trong đôi mắt Châu Trạch, vẻ tức giận bắt đầu càng ngày càng đậm đặc.
- Hoặc là... ta... giết ngươi...
- Ngươi chết.
- Hay là ta chết.
- Hai chọn một đi.
Đây cơ hồ là tối hậu thư.
Bé trai vẫn quỳ, chỉ cúi đầu, hỏi:
- Xin hỏi, rốt cuộc ngài là ai?
- Ngươi... không xứng... biết...
- ... - Bé trai.
Người ngoài rất khó tưởng tượng được rốt cuộc bé trai đã trải qua màn tâm lý giãy giụa như thế nào, cuối cùng, cậu ta vẫn đứng lên.
Giờ khắc này.
Bé trai cảm thấy dường như mình đã đột phá gì đó, không phải loại đột phá trên ý nghĩa truyền thống, là một loại đột phá nhận tri đối với bản ngã, cảm giác này giống như "từ nay đứng lên" vậy.
Hơi kích động.
Hơi tự hào.
Cho dù chỉ là đứng lên trước mặt tồn tại có khí tức này.
Đã đủ để cậu ta tự ngạo.
- Nhanh... chút...
Một tiếng giục.
Mang theo một luồng tức giận, hơi không kiên nhẫn.
Bé trai thiếu chút nữa lại co quắp, ngã trên mặt đất.
Tất cả cảm giác tốt đẹp mới vừa rồi, trong nháy mắt vỡ tung, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thay vào đó là.
Cảm giác thất bại nồng đậm.
Từng bước lắc lư, bé trai chậm rãi đi tới trước mặt Châu Trạch, đưa tay, móng tay lộ ra.
Nhắm mắt lại.
Đang làm chuẩn bị tâm lý và ám chỉ sau cùng.
Ngay sau đó.
Cậu ta mở mắt ra.
Cậu ta nhìn thấy Châu Trạch cũng đang nhắm nghiền hai mắt.
Anh ta đang cân nhắc cho mình sao?
Giảm thiểu áp lực giúp mình?
Lúc này.
Trong lòng bé trai không khỏi xuất hiện một dòng nước ấm.
Tuy rằng yêu cầu của vị "tổ" này rất kỳ quái, rất khác thường, nhưng anh ta vẫn biết săn sóc vãn bối.
- A a a a a!!!!!!
Bé trai kêu lên.
Có thể nói rằng.
Khi đánh lộn, la lên là một hành vi rất phí sức lại không thu được kết quả tốt, có điểm giống với chó biết cắn người sẽ không sủa.
Nhưng hiện tại, bé trai rất cần động viên bản thân mình, cổ vũ bản thân mình.
Bởi vì cậu ta muốn hoàn thành một hành động vĩ đại!
Đáng tiếc, cương thi không có hệ thống của chính mình, lúc trước cậu ta có tụ tập được hai ba tên cương thi lại với nhau.
Đã có thể tính là rất hiếm thấy. Cũng bởi vậy, chuyện này đã được định trước là không cách nào truyền bá ra ngoài.
Không có cương thi nào khác biết chuyện này, không ai có dũng khí vỗ tay trầm trồ khen ngợi mình, cũng sẽ không người nào sùng bái bản thân mình.
Mang theo chút vẻ kích động tiếc nuối cùng với sợ hãi này.
Cậu ta xông tới!
- Ông!
Một đầu lưỡi bỗng nhiên xuất hiện, kẹp lại phần eo của bé trai.
Trên đầu lưỡi này.
Bé trai cảm nhận được mùi vị quen thuộc.
- Rầm!
Bé trai bị đầu lưỡi quăng ra.
Phần lớn nguyên nhân là vì hiện tại bản thân cậu bé bị trọng thương, vốn rất suy yếu.
Còn một bộ phận là vì chủ nhân của đầu lưỡi này.
Nói chung.
Lúc rơi xuống đất.
Bé trai vẫn đang vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, cậu ta lại nhìn thấy cô ấy.
Nhưng khuôn mặt tươi cười của cậu ta cũng không giữ vững bao lâu.
Bởi vì có một nữ cương thi mái đầu bạc trắng, sát khí mênh mông xuất hiện trước mặt cậu ta.
- Này...
Trong lòng bé trai sinh ra một loại dự cảm rất xấu.
- Dám giết ông chủ tao!
Oanh Oanh một đấm.
Chân thực.
Đập xuống!
- Oanh!
Bé trai muốn ngăn cản, muốn phản kháng, nhưng lấy trạng thái của cậu ta lúc này, đối mặt với Oanh Oanh trong cơn giận dữ, thực sự chỉ có thể bị đòn.
Trước đó Châu Trạch còn nhắc nhở cậu ta, tiểu loli còn đang ở phía trên, hiện tại cậu ta đi ra, còn có thể tìm được cô ấy.
Thật ra anh đang có ý để Oanh Oanh bên trên trực tiếp đập chết thằng này.
Đại ca không cười nhị ca.
Châu Trạch đã tổn thương thành tình trạng như thế này.
Tiểu cương thi này có thể thừa lại mấy phần khí lực?
Để Oanh Oanh thu thập cậu ta hẳn là dư xài.
Sự thực, cũng đích xác là như thế.
Chẳng qua khác với suy nghĩ của Châu Trạch, trận đánh này không phải phát sinh bên trên, mà phát sinh ở phía dưới.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Khó khăn lắm mới đả thông thông đạo.
Ngựa không ngừng vó lao xuống.
Đã nhìn thấy thằng này muốn giết ông chủ nhà mình.
Oanh Oanh phẫn nộ cỡ nào, có thể tưởng tượng được!
Bé trai rất muốn giải thích.
Thực sự rất muốn giải thích.
Hôm nay, thật ra thái độ của cậu ta rất khác thường, lòng dạ đàn bà mà không hạ sát thủ giết Châu Trạch.
Đương nhiên, dưới cái nhìn của cậu ta, cho dù cậu ta không giết Châu Trạch, hẳn Châu Trạch cũng sắp chết, còn có, mọi người thực sự đánh ra một chút chí hướng chung, cho nên cậu ta muốn cho Châu Trạch một chút thể diện.
Sở dĩ cậu ta lại quay đầu lại, làm ra bộ dạng mới vừa rồi.
Không phải cậu ta muốn.
Cậu ta bị buộc!
Cậu ta cũng rất tuyệt vọng!
- Tôi...
- Oanh!
- Không...
- Oanh!
- Anh ta...
- Oanh!
Tiểu loli và Trương Yến Phong lại đi thẳng tới bên cạnh Châu Trạch, Trương Yến Phong kiểm tra một hồi, cau mày nói:
- Ông chủ mất máu quá nhiều, đã hôn mê, tình huống rất không tốt, còn có, phần lớn miệng vết thương của ông chủ đều ở bên trong cơ thể, đoán chừng mấy khí quan như tì tạng đã bị hao tổn nghiêm trọng.
- Phải lập tức đưa đi bệnh viện!
Nói xong.
Trương Yến Phong lại cõng Châu Trạch lên.
- Oanh Oanh, nhanh đưa ông chủ đi lên, chúng ta nhất định phải lập tức tới bệnh viện!
Trương Yến Phong hô lên.
- Hây za, tức giận!
- Đánh không chết cậu ta!
Oanh Oanh nhìn gia hỏa bị bản thân mình đánh tới mặt mũi bầm dập nhưng vẫn không tắt thở.
Vẻ mặt bất mãn.
Lập tức.
Oanh Oanh dứt khoát đưa tay lật tiểu cương thi lên.
Một tay cầm lấy cổ của cậu ta, một tay cầm lấy chân của cậu ta.
Nữ cương thi hoàn toàn bị chuyện của ông chủ kích thích.
Dự định trực tiếp xé xác đồng loại!
Chỉ là, đột nhiên, nham thạch phía trên bắt đầu lún xuống trên diện rộng.
Bị ngòi nổ bùng nổ một trận như vậy, đã ảnh hưởng đến bố cục phong thủy nơi này, lại thêm cương thi loạn chiến một trận ở đây, càng đẩy nhanh tiến trình sụp đổ.
Thân hình Oanh Oanh lay động một chút, không thể phát lực xé nát thằng này.
- Mau đưa ông chủ rời khỏi, địa đạo sập nữa, chúng ta đều không ra được!
Vào lúc này, tiểu loli hô lên.
Ánh mắt của cô ấy.
Theo bản năng rơi xuống trên người tiểu cương thi một chút.
Oanh Oanh căm hận ném tiểu cương thi xuống đất, sau đó lập tức nhận lấy Châu Trạch từ trong tay Trương Yến Phong, một bên tránh né nham thạch rơi xuống, một bên chạy về phía lối ra.
- Tôi không muốn... giết anh ta...
Tiểu cương thi đang nằm dưới đất có chút bất đắc dĩ, cuối cùng cũng có thể nói ra những lời này.
Cậu ta rất ủy khuất.
Vô cùng vô cùng ủy khuất.
Lúc này, tiểu cương thi đã thương càng thêm thương, ngay cả động cũng không động được, một khi nham thạch cuồn cuộn rơi xuống, cậu ta nhất định sẽ bị kẹt chết ở chỗ này.
Tiểu loli do dự một chút.
Lẩm bẩm:
- Mạng của cậu, phải đợi ông chủ tỉnh lại rồi xử lý, đừng nghĩ chết dễ dàng như vậy!
Nói xong.
Tiểu loli cúi người nâng tiểu cương thi lên, vác trên người mình, sau đó, cô ấy lè lưỡi, vừa kéo cậu bé vừa tránh né đá rơi.
Khi mọi người mới vừa chạy ra khỏi lối ra.
Vị trí động khẩu bỗng nhiên "oanh" một tiếng, hoàn toàn đổ sụp xuống, đây là triệt để chôn vùi và lấp kín phía dưới.
Trừ phi đám người trong phòng sách gọi điện thoại cho bộ phận có liên quan, nói nơi này có cổ tích, nếu không, lấy tình trạng không người thăm hỏi của nơi này, có thể một trăm năm cũng sẽ không người nào phát hiện di tích phía dưới phế tích.
Cõng Châu Trạch, Oanh Oanh phát hiện tiểu loli đã cõng tiểu cương thi ra, liền nói ngay:
- Cô cõng cậu ta ra làm gì? Để cậu ta tự sinh tự diệt phía dưới không phải tốt hơn sao?
- Ngộ nhỡ cậu ta không chết thì sao? Ngộ nhỡ sau này cậu ta đi ra trả thù thì sao? - Tiểu loli lập tức phản bác: - Hơn nữa, nên xử trí cậu ta như thế nào, hẳn phải do ông chủ quyết định.
- Đi, luật sư An, chúng ta tới bệnh viện.
Lão Trương cúi người, cõng luật sư An đang nằm bên cạnh lên.
Luật sư An đã hơi thở mong manh.
Nhưng chuyện mới vừa phát sinh, anh ta vẫn nhìn thấy.
Anh ta tựa trên bả vai Trương Yến Phong.
Rất suy yếu thầm nói: - Stockholm...
Oanh Oanh đặt Châu Trạch xuống, trực tiếp vọt tới trước mặt tiểu loli, đoạt lấy tiểu cương thi gần như không cách nào nhúc nhích, ngay sau đó lộ ra nanh vuốt của mình.
- Ông chủ thiếu chút nữa mất mạng!
Tiểu loli đứng bên cạnh, thấy Oanh Oanh vẫn luôn muốn giết cậu ta, không tiếp tục mở miệng ngăn cản.
- Khụ...
Châu Trạch ho khan.
- Ông chủ!!
Oanh Oanh lập tức ném tiểu cương thi trong tay trên mặt đất, chạy đến bên người ông chủ quỳ xuống.
Châu Trạch ho khan vài tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều đau đớn vô cùng.
Nhưng anh vẫn cưỡng ép nghiêng đầu, quét một vòng bốn phía.
Không biết tiền căn hậu quả, mới vừa rồi Châu Trạch thực sự ngủ mê man.
Sau khi cảm giác được bé trai càng thê thảm hơn đang nằm phía trước.
Anh nhếch môi.
Nở nụ cười.
Nụ cười này khiến phổi anh đau đớn.
Lại ho khan.
Nhưng có đau hơn nữa vẫn phải cười.
Đau hơn nữa vẫn phải đắc ý.
Đau hơn nữa vẫn phải đắc ý.
- Anh vẫn không nhịn được ra tay, đúng là gia hỏa miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực, ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận