Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1280: Đánh người (1)

Trần Nhã có chút ngoài ý muốn, đã từng nghe nói Noel vui vẻ, năm mới vui vẻ, nhưng tiết Thanh Minh, cũng có thể vui vẻ sao?
Đương nhiên là có thể vui vẻ rồi, tiết Thanh Minh, đối với đám quỷ sai mà nói, tương đương với bước sang năm mới rồi, bởi vì vào ngày này, dương gian sẽ có số lượng lớn “hiếu kính” được đưa tới, các quan viên của âm ti cũng có thể kiếm được một khoản lớn vào ngày này, cũng không khác việc phát tiền lì xì lắm.
Châu Trạch đưa tay đặt lên trên bả vai của Oanh Oanh.
Nói:
- Thanh minh vui vẻ.
...
- Tôi nói này, hình như chúng ta lạc đường rồi.
Luật sư An vừa ném một nhánh cây khô vào trong đống lửa vừa nói.
Canh Thần được đặt ở trên đống cỏ khô bên cạnh anh ta, trong tay thì đang cầm một con cá nướng, đang ăn một cách ung dung thong thả.
- Lạc đường, chứng minh chúng ta tìm đúng rồi.
Canh Thần đặt cá nướng ở trong tay xuống, nhìn luật sư An, tiếp tục nói:
- Còn muối ăn không?
- Không còn, tôi đã nói với anh, ngay cả rượu Bỉ Ngạn Hoa cũng sắp thấy đáy rồi.
Canh Thần gật đầu một cái, tiếp tục ăn cá.
Luật sư An lại có chút mất bình tĩnh, anh ta trăm đắng ngàn cay từ Dương Châu một đường chạy trốn tới quan ngoại*, vốn tưởng rằng có thể trời cao mặc chim bay, kết quả lại nghe mấy câu xúi giục của Canh Thần, hao tốn hết sức lực chui thẳng vào bên trong cái chỗ rừng sâu núi thẳm này.
(*chỉ vùng đất phía đông sơn Hải Quan, hoặc phía tây Gia Cốc Quan, TQ)
Đối với những người khác mà nói, có lẽ rừng già cũng chỉ là một rừng cây mà thôi, chỉ có người đã từng thực sự tiếp xúc với rừng già, mới biết được sự đáng sợ của nó.
Đương nhiên, vấn đề tự nhiên đơn thuần ngược lại cũng không thể tạo được khó khăn lớn bao nhiêu đối với hai vị cựu tuần sứ của âm ti, trên phương diện ăn uống bọn họ không cần lo lắng, nhưng mục đích của bọn họ cũng nguy hiểm hơn của những người bình thường khác gấp mấy lần.
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, đạo lý này, anh nên hiểu, vào lúc này, than phiền cùng gấp gáp, không có chút ý nghĩa nào.
- Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, tôi phải kiềm nén đến sắp điên rồi.
Luật sư An đứng lên, đưa chân đạp một con cá chưa được xử lý ở bên cạnh, nhìn lũ cá trợn tròn mắt ở trước mặt bọn họ, luật sư An cảm giác được một loại giễu cợt đến từ cá chết.
- An Bất Khởi, phải bình tĩnh.
- Ngược lại anh phải nói cho rõ ràng, từ bước vào khu vực này đến bây giờ, đã ba ngày rồi, ở cái nơi này, đã có một loại cảm giác áp chế không giải thích được đối với tinh thần lực của tôi.
- Tôi ở nơi này, giống như là người điếc, tựa như cùng người mù, rõ ràng là mở to mắt, lại giống như là đang đi bộ trong bóng tối.
Lúc trước đã nắm giữ, bây giờ lại bỗng nhiên mất đi, loại cảm giác bất an, thực sự rất giày vò người ta.
Luật sư An, coi như là lúc anh ta bị tước đoạt văn tự xuất thân chạy ra khỏi địa ngục, với điều kiện tiên quyết là thực lực giảm mạnh, cũng không mất đi bản lĩnh hạng nhất là tinh thần lực này.
- Quen là được rồi, quen là được rồi.
Canh Thần tiếp tục ăn cá.
Thân thể của anh ta đúng là nhỏ, nhưng sức ăn cũng rất kinh người, không khác gì một người trưởng thành cả.
- Con rối của anh đâu rồi, còn chưa có tin tức sao?
Canh Thần lắc đầu một cái.
- Đã làm ra hơn năm mươi con rối bằng cây cỏ rồi, nhưng bây giờ không có một con nào trở về.
- Rốt cuộc là cô ấy có ở đây hay không?
- Mới qua ba ngày thôi, anh cũng đã không còn nhớ mục tiêu của mình? - Canh Thần rất bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu một cái, cười nói:
- An Bất Khởi, tính yêu của anh, đúng thật là ngắn ngủi.
- Tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian mà thôi!
- Vì người yêu của mình, cho dù là uổng phí thời gian, cũng là một loại chịu đựng ngọt ngào.
- Chúng ta cũng không cần tổn thương lẫn nhau ở nơi này chứ?
Ẩn ý chính là, anh đã từng làm gì với vợ và con gái của chính mình, trong lòng mọi người không cần cân nhắc sao?
Canh Thần đưa tay, cầm lấy nhánh cây ở bên cạnh, bắt đầu tiếp tục làm con rối dò đường.
- Vì sao cô ấy lại được chôn cất ở nơi này?
Luật sư An lần nữa ngồi xuống hỏi.
- Kẻ thích cô ta, cũng không chỉ có một mình anh.
- Loại phương thức trần thuật của anh, khiến cho tôi rất không thoải mái.
- Mấy năm nay anh cũng đâu có thủ thân như ngọc, quản được nhiều chuyện như vậy sao?
- Ha, tôi nói này, anh không châm chọc tôi thì sẽ chết đúng không!
- Ha ha, nghe nói, sau khi cô ta chết, là một vị phán quan đai tím đưa cô ta đi an táng, hơn nữa cố ý lựa chọn nơi mà cô ta thích nhất khi còn sống, cũng chính là nơi này.
- Phán quan đai tím? - Luật sư An cầm lấy con cá đã được xử lý xong xuôi ở bên cạnh lên, xuyên vào nhánh cây, đặt ở trên lửa nướng.
- Loại phán quan cấp bậc đai tím kia, cách lúc mở phủ xây nha cũng chỉ một bước mà thôi, làm sao có thể...
- Lúc trước không phải An Bất Khởi anh cũng là tuần sứ kim bài sao, vẫn có thể xuất quân giận dữ vì hồng nhan như bình thường thôi.
- Chức tuần sứ kia của tôi sao có thể so với người ta được?
- Gần như vậy, mặc dù xét trên đẳng cấp, hơn kém, tôi đếm xem, đỏ cam vàng lục lam chàm...
Canh Thần vỗ tay một cái, một con rối nhỏ vừa mới được tạo thành từ nhánh cây đã lập tức tự nhảy ra ngoài:
- Không đếm nữa, nhưng anh cũng không thể yêu cầu người ta chức quan cao thì không có tư cách ra quân nổi giận vì hồng nhan, không phải sao?
- Vậy sao anh lại biết được? Người ta chức quan cao như vậy, chênh lệch cấp bậc giữa anh và người ta…, ừm, tôi cũng đếm thử cho anh xem, đỏ cam vàng lục lam...
- Sau đó vị kia bị đày đến Phong Ấn Chi Địa, sau đó bỏ mình, vì đối phó một con cự ma sắp phá bỏ được phong ấn nên bỏ mình.
- Chuyện đó thật đúng là đáng tiếc.
- Vị đó nói chuyện này với tôi, trước khi linh hồn băng diệt, anh ta đã nói về nơi này cho tôi biết, nói sau này nếu như tôi có cơ hội, lúc hoàn dương có thể tới nơi này đi thăm cô ta một chuyến, người đó sợ cô ta cô đơn.
- Anh xem thử một chút đi, tình yêu của người ta, quả thật là duy mỹ hơn anh nhiều.
- Cũng không phải là đóng phim, muốn duy mỹ làm gì chứ?
- Ít nhất so với anh, một kẻ mà người ta cũng không biết là đang đóng nhân vật củ hành nào, thì tốt hơn nhiều đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận