Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1298: Mượn đao giết người (1)

Bên trong tiệm sách, mùi cá vẫn chưa hoàn toàn tản đi, cho dù là căn phòng ở trên lầu hai, vẫn có thể ngửi được một chút mùi vị, đây không phải là vấn đề xịt bao nhiêu nước khử mùi trong không khí là có thể giải quyết được.
Hơn nữa, xịt quá nhiều nước khử mùi trong không khí, ngược lại càng khiến mùi vị lại khó ngửi hơn.
Cũng may Hứa Thanh Lãng không để ý đến chuyện này, làm một đầu bếp, chút sức đề kháng này vẫn phải có, cũng chỉ có loại người đời trước làm bác sĩ như lão Châu, mới có thể dưỡng thành cái loại thói quen dở hơi như vậy.
Ha, làm màu.
Lật xem sách cổ ở bên cạnh, điều chỉnh máy điều hòa không khí đến 23 oC.
Một năm này, tự cậu ta thu gom, những người khác trong tiệm sách cũng thu gom giúp cậu ta, tóm lại, số lượng sách tích trữ rất lớn, phần lớn đều là những tài liệu liên quan đến phương diện huyền học.
Thật ra thì Hứa Thanh Lãng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng với chuyện bản thân có thể tra ra được đầu mối gì đó có giá trị.
Bởi vì trước đó, tìm nửa ngày cậu ta cũng chỉ tìm ra một cái “


” mà thôi.
Nhưng tóm lại là muốn tìm một chút chuyện gì đó để làm, cũng không thể quá nhàn rỗi, tìm được thì coi như là tốn công tìm kiếm, không tìm được thì coi như xem chút sách giết thời gian mà thôi, lần này lão Châu lần này bị mùi cá chọc cho xù lông rồi, nếu như cậu ta lại còn không có chuyện làm mà tiếp tục không lo lắng không sốt ruột đắp mặt nạ dưỡng da nữa, thật sự có chút không tốt.
Trên danh nghĩa, Châu Trạch chưa tính là ông chủ của cậu ta, nhưng xét trên hình thức của hoàn cảnh hiện tại, trên thực tế… người đứng đầu tiệm sách, dù sao vẫn là Châu Trạch anh.
Xoa xoa mi tâm.
Uống một hớp trà.
Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên cảm giác vị trí ngực đau quặn một trận.
Cậu ta lập tức dùng một tay ôm lấy lồng ngực của mình, đồng thời có chút khó tin nói:
- Sao vậy?
Đây là đang hỏi.
Bởi vì trừ đoạn thời gian lúc cậu ta vừa mới phong ấn Hải thần ra.
Tới nay đã qua một thời gian rất lâu chưa từng xuất hiện tình huống tương tự rồi.
Tất cả mọi người bình an vô sự.
Đều âm thầm chấp nhận loại cục diện này với nhau.
Lúc không có chuyện gì, cũng sẽ không cố ý đi quấy rầy đối phương, nếu đã không thể nào cắt đứt được, cũng đều khó có thể chịu được cái giá của sự xung đột với nhau như vậy, vậy thì coi như… chưa từng xảy ra chuyện gì đi.
Hứa Thanh Lãng một tay kết ấn, chỉ vào cái đĩa chu sa ở bên cạnh một cái, lúc này chu sa trong đĩa bắt đầu nổi lên, ngay sau đó, bắt đầu trải ra ở trên bàn sách, tạo thành hình tượng một cái đầu rắn.
Đầu rắn rất sinh động, đầy một loại cảm giác chuyển động.
- Ngài có chuyện?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Tôi… không có chuyện gì.
- Cho nên ngài như vậy là do rảnh rỗi?
Hứa Thanh Lãng cười một tiếng, thật ra thì, mỗi lần đối mặt với ý chỉ Hải thần, Hứa Thanh Lãng đều phòng bị rất sâu, đây không phải là đại yêu ngốc manh không rành thế sự gì đó, mà là một bà già sẽ báo thù, biết chơi trò găng tay trắng sẽ tẩy sạch cho bản thân.
- Kẻ có chuyện, là các người.
Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút, nói:
- Nói sao đây?
- Ở ngoài biển, có đồ tới.
Ánh mắt Hứa Thanh Lãng đông lại một phen, đồng thời lại cảm thấy có chút hoang đường, mọi người với nhau làm người xa lạ quen thuộc nhất đã lâu rồi, đột nhiên Hải thần đại nhân nhiệt tình như vậy một phen, thật sự là rất không quen được.
- Là con cá kia?
- Tôi không biết.
- Vậy thì có chuyện gì đã xảy ra?
- Ở ngoài biển, có đồ tới.
- Ngài là máy lặp lại sao?
- Ở ngoài biển, có đồ tới.
Hứa Thanh Lãng nâng cằm của mình lên, hít sâu một hơi.
Nói:
- Thời gian, địa điểm, nhân vật!
Dù sao cũng phải có chút trái cây khô chứ ?
- Đông hải có chỉ lão Quy…
- Lão Quy?
- Giúp tôi…
- Giúp ngài?
- Làm thịt nó!
- Cho nên, tất cả những thứ này đều là chuyện mà lão Quy làm ra? Không đúng, chúng tôi lại không quen biết lão Quy kia.
Hứa Thanh Lãng tin tưởng mặc dù ông chủ Châu rất cá mặn.
Nhưng hình như thực sự không có bạn bè gì ở bên trong đại dương.
Hơn nữa với tác phong trước sau như một lấy việc giúp người làm niềm vui của ông chủ Châu.
Hứa Thanh Lãng cho là, nếu như ông chủ Châu thật sự kết giao bạn bè với một lão rùa tinh ở ngoài biển, anh đã sớm nên gọi cho cậu ta làm một bàn đồ ăn với nguyên liệu thức ăn là thịt rùa rồi.
- Chính là… dạo chơi nhân gian.
- Truyền nhân của rùa?
Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên đưa tay chỉ chính mình, nói:
- Giống như tôi?
- Trong ba năm, tôi sẽ hóa giao. (giao long, thuồng luồng)
- Chúc mừng, cố gắng lên, vậy ngài phải cố gắng học tập nhiều hơn một chút, làm thêm chút đề thi mẫu.
Không để ý tới lời trêu chọc của Hứa Thanh Lãng.
Hải thần tiếp tục nói:
- Giết nó, tôi có thể có thêm hai phần nắm chắc!
Biển rất rộng lớn.
Nhưng biển cũng lớn đến như vậy.
Một nơi cũng chỉ có thể chứa bấy nhiêu khí vận.
Ai có thể thực sự đột phá tầng ngăn cách kia, tạo thành một cấp độ sinh mệnh mới, mặc dù nói không phân phối danh sách cụ thể, nhưng đều có thể tìm ra được một con số đã định trước.
Xem ra.
Lão Quy kia.
Hẳn là đối thủ cạnh tranh của Hải thần.
Mọi người đều là yêu vật.
Thứ cạnh tranh đều là khí vận gì đó.
Ngược lại chuyện này rất dễ hiểu.
Ở ngoài biển có một lão Quy, lúc người của nó đang trên đường đi tới đây, để gây phiền phức cho tiệm sách, Hải thần đại phát từ bi, căn cứ vào nguyên tắc láng giềng hòa thuận hữu hảo, cố ý gọi một cuộc điện thoại đường dài, để thông báo một chút.
Nhưng Hứa Thanh Lãng không đơn thuần như vậy, cậu ta cũng không phải một người thật thà như vậy, trong này, đã lộ ra một đường không sạch sẽ.
Bởi vì kia con rùa kia, lại còn trùng hợp là đối thủ cạnh tranh của Hải Thần, ha ha, trùng hợp như vậy sao?
Bốn chữ đầu tiên hiện ra trong đầu.
Không phải là “Tạ ơn Hải Thần”.
Mà là:
Mượn đao giết rùa!
- Thật ra thì tôi rất muốn biết, ngài có mặt ở nơi này, là đang diễn nhân vật gì vậy?
- Nhân vật?
- Đúng, đơn thuần là bình chân như vại sao?
- Hay là thuận theo tình thế, mang theo chút lửa cháy đổ thêm dầu?
- Hoặc là.
- Dứt khoát là ngài đào hố, khiến cho lão Quy kia nhảy vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận