Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 747: Nhãn hiệu đại lễ bao của Tứ gia (2)

An Bất Khởi ở bên cạnh híp híp mắt, cảm giác nguy cơ dẫn sói vào nhà đánh úp lại.
Từ địa ngục đi ra làm công sai, còn thuận tay mang theo lễ vật? Nói trong lúc lơ đãng mang theo, ai tin?
Nhất định là trăm phương ngàn kế lên tranh thủ tình cảm!
Châu Trạch giơ tay nhận lấy, vòng tay này nhìn như bình thường, xúc cảm cũng tầm thường, nhưng anh rõ ràng, Phùng Tứ Nhi không có khả năng đưa thứ đồ bình thường gì, để cho anh ta đi bán nhân dân tệ cải thiện cuộc sống sao?
Cẩn thận lật qua lật lại, Châu Trạch phát hiện trong vòng tay dường như có một con rết bị thấm vào trong đó.
Châu Trạch thử rót chút sát khí vào.
Trong lúc nhất thời.
Con rết trong huyết ngọc giống như sống lại, từ trong huyết ngọc bay ra, chạy quanh mu bàn tay Châu Trạch.
Chính là.
Con rết này nhỏ hơn con rết bình thường một chút, chỉ lớn chừng móng tay, đừng nói để cho nó đi ra ngoài cắn người, có thể không bị gió thổi đi đã coi như vận khí tốt.
Nó giờ phút này, thoạt nhìn, thật sự quá mức đáng yêu, còn mang theo vẻ lười biếng của chó con mèo con.
Dáng vẻ cũng không xấu, trong thẩm mỹ của người bình thường, con rết nhiều chân như vậy, thoạt nhìn khiến cho người ta thấy ghê tởm, nhưng con này lại có thể khiến cho người ta có cảm giác dáng điệu ngây thơ chân thành.
Đã tặng thứ gì, khẳng định phải nói rõ ràng giá trị, bằng không tặng đồ lại không lấy lòng được chẳng phải lỗ vốn rồi sao.
Lúc này Phùng Tứ Nhi mở miệng nói;
- Đây là tôi ngẫu nhiên lấy được trong địa ngục, thứ này xem như huyết thai, là ý thứ của quỷ khí địa ngục ngưng tụ ra, không có hình thể.
- Châu tiên sinh đừng thấy hiện giờ nó thật nhỏ, chẳng qua bởi vì thứ này nhất định phải nuôi ngay từ khi mới đầu, như vậy mới trung thành tin cậy, cho nên tôi luôn luôn giữ nó ở bên người, không động nó.
Nói cách khác, đây là thứ nuôi dưỡng thành.
Nhưng lại mang tác dụng nhận chủ, đoán chừng thật quý giá, Phùng Tứ cũng định tặng cho người, cho nên bản thân không động tới, vẫn luôn niêm phong cất đi trong huyết ngọc này.
- So với quỷ ngọc như thế nào?
Châu Trạch hỏi.
- Sát khí nặng hơn quỷ ngọc, giống như chó ngao Tây Tạng ở dương gian.
- Bình thường chưa nhìn ra, nhưng sau khi phát ra mệnh lệnh, nó có thể hoàn toàn không thương tiếc bản thân cắn chặt mục tiêu đến chết không buông.
- Nhưng nuôi lại hơi khó, nó không thích nuốt huyết thực giống như quỷ ngọc, mà thích cắn nuốt sát khí hoặc quỷ khí.
- Châu tiên sinh có thể đeo nó trên người, coi như cổ ngọc mà thưởng thức, để cho nó chậm rãi hấp thu ở bên người ngài.
Châu Trạch gật gật đầu, thu huyết ngọc vào.
Sau khi không còn quỷ ngọc, anh thật sự thiếu thứ như này, cho dù là khi đánh nhau hay khi đang tra xét, bên người mang theo một thứ vô hình giúp đỡ, trợ giúp quả thật rất lớn.
Về phần vấn đề chăn nuôi, nếu như muốn giống như quỷ ngọc, dùng huyết thực đi chăn nuôi, ông chủ Châu thật sự không làm ra được chuyện này, nhưng đã dựa vào sát khí có thể tẩm bổ được, vậy cứ đơn thuần coi như mang một Oanh Oanh bên người.
Đây cũng là chỗ Châu Trạch khác người khác, đối với người khác mà nói, huyết thực đơn giản là giết hại một vài mạng người, ngược lại đơn giản, còn sát khí hoặc quỷ khí tinh thuần lại là căn nguyên quý giá nhất của chúng, sao có thể lấy ra làm thức ăn gia súc chứ?
Nhưng Châu Trạch lại không hề tồn tại vấn đề này, anh dù sao luôn luôn tinh mãn tràn đầy, bằng không Oanh Oanh cũng không thể có khả năng chỉ ngủ với mình đã xảy ra biến hóa về huyết thống.
Luật sư An ở bên cạnh cười nói:
- Thứ đồ chơi này có giá trị xa xỉ, lần này đổ máu nhiều rồi nhỉ.
Tuy rằng tranh thủ tình cảm là tranh thủ tình cảm, vốn với tâm tư của luật sư An, vẫn nguyện ý giúp Phùng Tứ Nhi một tay, tô đậm một chút giá trị món đồ này ở bên cạnh cậu ta, cũng khiến cho Châu Trạch nhận tình nghĩa này của Phùng Tứ.
Có đôi khi Châu Trạch cũng hơi buồn bực giữa Phùng Tứ Nhi và luật sư An rốt cuộc là quan hệ khúc mắc như thế nào.
Phùng Tứ cười mất tự nhiên, nhưng không có vẻ kiêu căng ban thưởng đồ cho người ta, ngược lại cầm lấy bản vẽ Thúy Hoa mới vừa vẽ xong, chỉ lên trên đó, nói:
- Có thể thấy được, năm đó Mộc Vương gia thật sự đã mời thầy phong thủy có đạo hạnh rất sâu, bố cục này thật tinh xảo.
- Hơn nữa.
- Nơi này có con rùa già kia làm mắt trận phong huyệt qua thời gian trên trăm năm, như vậy sát khí phong thủy trầm lắng nơi này đã đến một mức độ cực kỳ đậm đặc, lúc trước đống tay chân gãy bị ném ra nhưng vẫn ngưng mà không tán, không trôi đi theo con sông mà tiếp tục ngưng lại ở đây, cũng bởi vì nguyên nhân này.
- Châu tiên sinh.
- Trời ban cho mà không lấy ngược lại sẽ bị trời phạt.
- Phong huyệt này đã được mở ra.
- Như vậy trong thời gian mấy ngày tiếp theo, sát khí phong thủy ngưng tụ trên trăm năm này tự nhiên sẽ vì vậy mà muốn phóng thích ra ngoài, thế ngược lại là một loại lãng phí thật lớn.
- Anh biết trận pháp chứ?
Phùng Tứ Nhi nhìn về phía Hứa Thanh Lãng.
- Biết một chút.
Hứa Thanh Lãng đáp lại.
Phùng Tứ Nhi nhìn thoáng qua ngực Hứa Thanh Lãng.
Hiển nhiên.
Anh rõ ràng trong lời này của Hứa Thanh Lãng có phần khiêm tốn.
- Sửa lại trận pháp, biến phá sát thành tụ sát.
Nói xong.
Phùng Tứ Nhi quay sang Châu Trạch:
- Châu tiên sinh.
- Có dám ngồi lên trên bục kia nhận hành hình không?
Đây là phần lễ vật thứ hai mà Phùng Tứ muốn đưa.
Lấy sát khí tẩm bổ thân thể.
Đây đủ để có thể thấy được.
Anh điều tra Châu Trạch thật sự rất sâu.
Nhưng mà.
Vốn tưởng rằng thành ý của mình đã đủ cao rồi.
Nhưng lời đáp lại tiếp theo của Châu Trạch lại vẫn khiến Phùng Tứ Nhi hơi bất ngờ.
- Không dám.
“... ...” Phùng Tứ.
“Phụt!” Luật sư An.
Trước đó Phùng Tứ Nhi nói cực kỳ nhiều, bị một câu “Không dám” của ông chủ Châu mà mắc nghẹn.
Thậm chí cong queo trong này còn quá mức mạnh, Phùng Tứ Nhi bị ngột đến nội thương.
Đại Thánh định đi đâu đây, đạp Nam Thiên phá Lăng Tiêu.
Nếu một đi không trở lại.
A, vậy không đi nữa.
Châu Trạch không nỡ để Oanh Oanh mạo hiểm, đương nhiên cũng không chịu để bản thân mạo hiểm, nếu tên ngu ngốc cứng đầu không ngủ say, nếu như gặp phải chuyện này, nhất định sẽ dùng chiêu thức câu nói từ đáy lòng kia mà quát lên:
- Đi... ăn... đi... chó... giữ... cửa...
Đáng tiếc hiện giờ thứ kia đang ngủ say.
Trong đầu mình mơ mộng hình ảnh này.
Trong lòng Châu Trạch đột nhiên cảm thấy hơi phiền muộn.
Một tháng sau khi tên ngu ngốc cứng đầu ngủ say.
Nhớ anh ta.
Không có Doanh Câu ở sau lưng làm chỗ dựa vào, Châu Trạch thật sự không dám mù quáng chiếm lấy thứ gì, lỡ như chơi bản thân chết luôn, vậy chuyện cười kia có thể to lắm.
Lần này đồng ý đến Vân Nam, đã là chuyển biến rất lớn về thái độ cuộc sống vốn có của bản thân ông chủ Châu, nhưng cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước có đúng không?
Bất cứ chuyện gì dù sao đều sẽ từ từ đến, Châu Trạch cũng không nguyện ý để cho mình sống quá mức mệt mỏi quá liều mạng.
Nếu như sống vì mối thù sâu nặng mà liều mạng, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Chỉ tiếc lần này không mang bé trai tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận