Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1103: Nguyên tiêu (1)

Ông chủ Châu ngồi ở ghế chủ trì.
Hứa Thanh Lãng từ trong phòng bếp bưng chè trôi nước ra, đều là cậu ta tự mình làm, vẻ ngoài của đám chè trôi nước này cũng không kém chủ nhân của chúng bao nhiêu, rất tinh xảo!
- Đây là hương vị gì? - Nguyệt Nha hỏi.
Hứa Thanh Lãng cười một tiếng, nói:
- Có mấy loại nhân, nhưng đều là nhân ngọt, còn loại nhân mặn, tôi không làm một viên nào cả.
Mọi người mỗi người cầm một chén, ngồi ở bên cạnh bàn, từ từ ăn.
- Anh có muốn một ít hay không?
Luật sư An cầm một cái chén đưa tới trước mặt đứa trẻ sơ sinh, đồng thời còn đưa một chai Bỉ Ngạn Hoa nhỏ qua đó.
- Các người lại còn trồng trọt hoa bỉ ngạn ở dương gian, các người như thế này là...
- Được rồi, không ăn thì thôi, chúng tôi tự mình ăn.
Luật sư An tức giận cầm cái chén quay về tự mình ăn hết.
Oanh Oanh ngồi ở bên cạnh Châu Trạch, cô ấy múc một chén cho ông chủ trước, cũng múc cho bản thân một chén chè, ngồi xuống, cái miệng nhỏ từ từ ăn từng ngụm nhỏ.
Lúc Hứa Thanh Lãng nhìn thấy cảnh này, rõ ràng kinh ngạc một chút, nhưng lại không hỏi cái gì.
Đợi sau khi tất cả mọi người ăn xong.
Luật sư An từ trên ghế đứng lên, gõ bàn một cái nói, trước tiên nhìn về phía Châu Trạch, nhìn thấy Châu Trạch gật đầu với mình, lúc này mở miệng nói:
- Chuyện lần này, gọi tất cả mọi người tới đây, ngay từ đầu, không định yêu cầu mọi người phải làm gì cả, mà chỉ là muốn cho mọi người một cái mái che.
- Gần đây, có một nhóm quan sai vốn là thủ hộ Cực Tây Chi Địa của địa ngục, đã phản bội âm ti, đánh ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ, hoàn dương rồi.
- Vì trốn tránh điều tra trong giai đoạn này của âm ti, trước tiên bọn họ nhất định sẽ lựa chọn san giết quỷ sai ở dương gian để cướp đoạt chứng nhận quỷ sai.
- Ông chủ suy nghĩ cho an toàn của mọi người, mới tập trung tất cả mọi người về đây, tránh cho các người bị vạ lây trở thành mục tiêu bị săn giết.
Nguyệt Nha, Trịnh Cường và những quỷ sai khác lập tức đứng dậy, cúi người tỏ ý cảm ơn với Châu Trạch.
Châu Trạch đưa tay đè xuống, tỏ ý tiếp tục nghe luật sư An nói.
Người cũng đã chết hết, cũng không cần so đo tính toán mấy thứ lễ nghi vô nghĩa này nữa, lúc còn sống cũng đã ngại mấy thứ phiền toái này, sau khi chết còn bị còn phải chịu tội thế này, khó chịu biết bao nhiêu chứ.
- Nhưng bây giờ, chuyện đã xuất hiện một ít thay đổi.
- Lần này, vốn dĩ chúng ta chỉ cần trốn trách đợt săn giết này, chỉ cần bản thân chúng ta bình yên vô sự là được rồi.
- Đây là điều ngay từ đầu tôi đã đề nghị với ông chủ.
- Nhưng mới vừa rồi ông chủ đã gọi tôi qua dạy dỗ lại một hồi.
- Nói hiện nay địa ngục hỗn loạn, âm ti rung chuyển, nếu chúng ta đã là quan sai của âm ti, thì mãi mãi là là quan sai của âm ti, cúc cung tận tụy vì sự hài hòa của âm ti, đến chết mới thôi!
- Không thể chỉ mãi chăm chăm vào an nguy lợi ích của cá nhân, lại dẫn tới không chú ý đến toàn bộ đại cục!
- Không có âm ti, nào có chúng ta chứ!
- Lời ông chủ nói, vẫn còn ở bên tai của tôi, lời ông chủ dạy bảo, vẫn đang vang vọng trong lòng tôi!
- Tôi cũng vì vậy mà nhận thức được một cách sâu sắc những sai lầm tư tưởng trước đây của mình, cùng…
Luật sư An lập tức hít một hơi, nuốt cái từ đó xuống.
Trên cái bàn tròn, đám người Nguyệt Nha, Trịnh Cường, Lưu Sở Vũ, cô gái da đen, Deadpool đều đang chăm chú lắng nghe, như thể những lời vàng lời ngọc kia đang làm lễ rửa tội cho bọn họ, đang thắp sáng ngọn đèn ở sâu trong nội tâm của bọn họ!
Nếu như lúc này trong tay bọn họ có giấy và bút, đoán chừng cũng sẽ ghi chép lại đầy đủ, trở về tiếp tục không ngừng ôn tập.
Một tên nịnh hót ở bên trên đang bày ra dáng vẻ rất nghiêm túc, một đám nịnh bợ ở bên dưới giả bộ nghe đến cực kì chăm chú, cảnh tượng này, giống như tấu hề vậy, rất tức cười.
Mà người đang bị trêu chọc kia, đang an vị ngồi ở ghế chủ vị.
Châu Trạch ngáp một cái, nói thẳng:
- Lão An.
- Ông chủ?
Luật sư An nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch.
- Ông chủ, anh còn muốn bổ sung thêm gì hay sao?
- Tôi chỉ cảm thấy để một mình lão đạo quét đường hình như có chút lực bất tòng tâm.
- Khục... Trở lại chuyện chính!
Luật sư An lật mặt, tiếp tục nói:
- Hiện tại, chuyện đã xuất hiện thay đổi mới, giới thiệu vị này cho mọi người một chút.
Luật sư An chỉ chỉ đứa trẻ sơ sinh ở bên cạnh.
- Anh ta tên là Canh Thần, lúc trước cũng là tuần sứ, nhưng từng phạm tội nên bị đày đến Phong Ấn Chi Địa ở cực tây.
- Người này, nhân phẩm tốt, là tôi đã tự mình kiểm chứng!
- Mà Phong Ấn Chi Địa ở cực tây, là nơi trấn áp đám cự bá ma thần đã từng gây loạn ở địa ngục lúc trước, lúc Đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân thống nhất âm ti đã trấn áp bọn họ ở đây.
- Những vị bị trấn áp ở nơi đó, tuỳ tiện xách một người ra, đều là nhân vật khủng bố có thể hô phong hoán vũ.
- Tôi không biết đã nhiều năm như vậy, có bao nhiêu kẻ đã bị năm tháng ma diệt, có bao nhiêu người chỉ còn lại nửa phần sức lực.
- Nhưng lần này.
- Căn nguyên của chuyện này ở chỗ này.
- Vốn dĩ là có một đội quỷ sai canh chừng Phong Ấn Chi Địa, bọn họ và đám cự bá bị phong ấn đã đạt thành một giao dịch.
- Đừng hỏi tôi cự bá đó là cái gì, tôi chỉ biết là cơ thể con hàng đó thật lắm lông mà thôi.
- Cự bá đó đã chia cắt một phần bổn nguyên của mình ra, nhưng cho dù đã là như vậy, bất kì ai trong đám bọn họ vẫn không chịu đựng được, chỉ có thể tiếp tục chia cắt phần bổn nguyên này ra, mỗi người phong ấn một bộ phận trong người.
- Sau đó, giết ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ, hoàn dương.
- Nói theo cách này, chuyện này tương đương với một đám phần tử khủng bố, mỗi người mang theo một món vũ khí sinh hóa chạy ra ngoài vậy.
- Chuyện sau đó mà chúng ta phải làm, chính là dựa vào sự chỉ dẫn của vị bên cạnh tôi đây, từng bước từng bước tìm cho ra đám người kia, có thể bắt sống, cũng có thể trực tiếp giết chết.
- Về phần món vũ khí sinh hóa kia, thì giao cho ông chủ chúng ta giải quyết.
- Hành động lần này, không thể chỉ dựa vào một mình ông chủ được, ông chủ anh ấy sẽ mệt mỏi, sẽ kiệt sức, mà mục tiêu lần này lại nhiều, ngoại trừ một nhánh người sau khi hoàn dương vẫn ở tụ tập với nhau, đám người còn lại, sau khi hoàn dương đã lập tức tách ra rồi, nhưng vị trí đại khái, vẫn là ở bên trong phạm vi vùng đồng bằng sông Dương Tử.
- Chuyện này, đại khái chính là như vậy đi, về phần phương hướng tác chiến cụ thể, đợi sau khi chúng tôi xác định được mục tiêu xong, sau đó mới bàn bạc cụ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận