Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 309: Anh anh anh! (1)

- Hôm nay thịt không tươi đâu.
Người phụ nữ thò đầu từ trong chăn ra ngoài phàn nàn.
- Là do gần đây tôi quá mệt mỏi, công việc quá bận rộn, chờ ngày mai tôi sẽ đi chợ bán thức ăn mua thịt mới nhất tươi nhất về cho.
- Ừm được, tôi muốn ăn thịt tươi.
Người phụ nữ lại rụt đầu lại vào trong chăn.
Chờ một lát sau.
Người phụ nữ vén chăn lên, cô ta rất nóng.
- Thịt cũng không có gân. - Người phụ nữ lại phàn nàn nói: - Tối nay thịt mềm nhũn, một chút hương vị cũng không có, ăn mà chẳng ngon lành gì.
- Ngày mai sẽ tốt thôi.
Người đàn ông xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh ta châm một điếu thuốc ở cửa hành lang.
Hút thuốc sau khi làm xong.
Là thói quen của rất nhiều đàn ông. Chuyện này cũng giống như sau khi cơm nước no nê lại châm một điếu thuốc vậy. Sau màn kịch liệt thỏa mãn, cuối cùng vẫn cần một điếu thuốc xoa dịu tâm tình của mình.
Vương Kha cũng không hút thuốc trong phòng ngủ, cũng sẽ mang bất kỳ đồ ăn gì vào phòng ngủ. Cuộc sống của anh ta giống với công việc của anh ta, đều bị anh ta phối hợp với quy tắc ngay ngắn rõ ràng.
Quay đầu lại.
Anh ta nhìn thấy đèn trong phòng con gái vẫn sáng.
- Cốc cốc cốc...
- Nhụy Nhụy, con còn chưa ngủ sao?
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
Hẳn là con bé đã ngủ thiếp đi, nhưng quên tắt đèn.
Vương Kha ở bên ngoài tắt đèn trong phòng giúp con gái, sau đó anh ta xoay người đi về phía phòng vệ sinh ở tầng hai, chuẩn bị tắm rửa.
Anh ta không biết là.
Lúc này con gái của anh ta không hề nằm trên giường ngủ say theo suy nghĩ của anh ta.
Mà cô bé mặc đai đeo áo ngủ đứng ở sân thượng.
Gió đêm thổi lất phất, mang theo một chút lạnh lẽo.
Làn váy áo ngủ nhẹ nhàng bay lượn theo rèm cửa sổ.
Ánh mắt tiểu loli nhìn chằm chằm về phía xa, ở hướng kia, là vị trí phòng đọc sách của Châu Trạch.
Cô bé cảm ứng được.
Dù sao.
Thực sự cũng không xa.
Chỉ là.
Ở trong rừng trước mặt tiểu loli, có một bóng người màu đen đứng ở nơi đó, anh ta cũng đang nhìn chằm chằm cô bé.
Đây là một loại cảnh cáo.
Đây cũng là một loại uy hiếp.
Tiểu loli rõ ràng, anh ta có loại lực lượng này. Người này, cô bé đã từng nghe nói qua. Anh ta là quỷ sai thượng nhiệm của Thông Thành. Đây là một kẻ rất đáng sợ, cũng rất tự đại.
Anh ta là thứ có thể đánh ngã tất cả đầu trâu mặt ngựa năm đó.
Là phong khí không cho phép tạo ra một chút cực đoan.
Anh ta là một... quái thai.
Cho dù là quỷ sai thượng nhiệm cũng không có biện pháp nói ra thân phận thật sự của người này. Tin tức về anh ta cũng rất có hạn, nhưng anh ta làm nhiều chuyện như vậy, tiểu loli cũng có biết một hai.
Thỉnh thoảng anh ta lại bặt vô âm tín, thỉnh thoảng lại bỗng nhiên xuất hiện, làm ra một chút chuyện.
Trong giới quỷ sai thường cách một thời gian lại lưu truyền tin tức liên quan tới anh ta. Anh ta xuất hiện ở đâu, quỷ sai nơi ấy đều sẽ lạnh run. Đây thực sự là miêu tả không có chút khoa trương nào.
Nhưng anh ta cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của mình. Thứ bị anh ta giết là yêu, ma. Anh ta vẫn đang làm công việc của thiên sư thời cổ đại, cũng sẽ không quấy nhiễu văn phòng quỷ sai, mọi người nước giếng không phạm nước sông.
Tiểu loli biết, anh ta là người Thông Thành, nhưng cô bé lại không nghĩ tới, sau khi rời khỏi Thông Thành mười năm, anh ta lại trở lại rồi.
Bóng đen này.
Là cố ý sắp xếp đề tỉnh bản thân mình không nên xen vào việc của người khác sao?
Tiểu loli mỉm cười.
Cô bé biết rõ, hẳn anh ta sẽ không giết Châu Trạch, bởi vì Châu Trạch là quỷ sai. Nhưng đồng thời cô bé cũng biết, đám người bên cạnh Châu Trạch kia, không đúng, cái đám không thể xưng là người kia, sẽ trở thành mục tiêu mà anh ta muốn dọn dẹp.
Anh ta cảnh cáo bản thân mình, không nên lộn xộn.
Nhưng căn bản là tiểu loli không có ý định lộn xộn.
Anh ta không giết Châu Trạch, cũng có nghĩa bản thân tiểu loli sẽ không gặp nguy hiểm, đương nhiên cô bé cũng lười lộn xộn.
Ngẩng đầu.
Muốn nhìn tinh không một chút.
Nhưng khí trời đêm nay không tốt, không nhìn thấy sao.
Chẳng qua.
Tiểu loli vẫn muốn biết.
Khi từng vệ sĩ cố chấp bên người tên cá muối kia mất đi, từng người, từng người một…
Anh sẽ có phản ứng gì?
Vừa nghĩ đến đây.
Tiểu loli lại nhìn xuống bóng đen kia.
Không khỏi mang theo một chút đồng tình.
Đạo lý của anh ta.
Pháp tắc của anh ta, tín niệm của anh ta, tiêu chuẩn của anh ta, đều được xây dựng trên căn bản tài nghệ Đạo pháp không thể tưởng tượng nổi kia.
Bởi vì yêu vật và quỷ quái anh ta gặp được yếu hơn anh ta.
Cho nên anh ta có thể thay trời hành đạo, có thể hô to mình có đạo lý lớn, có thể không ngừng tuyên dương lý tưởng cùng tín điều thuộc về anh ta.
Giống như khi Lý Quỳ giết một đứa bé, cũng hô to "thay trời hành đạo" vậy.
Hảo hán trên núi Lương Sơn uống từng ngụm rượu lớn, ngoạm từng miếng thịt lớn, nhưng bọn họ không sinh sản, rượu thịt từ đâu tới?
Vậy mà.
Bọn họ vẫn tự xưng là hảo hán.
Đập vào.
Lá cờ "thay trời hành đạo".
Nhưng đây chẳng qua chỉ là vì bọn họ có quả đấm lớn thôi.
Một khi gặp phải nắm tay còn lớn hơn so với chính mình.
Đạo lý của anh ta.
Còn có thể nói thông được sao?
Chẳng qua, hình như có chút kỳ quái.
Vì sao người kia.
Vẫn bình tĩnh như vậy.
Đạo khí tức kia còn chưa hiển hiện đây.
Tên cá muối kia.
Anh đang làm gì?
Là anh không hề phát hiện ra thứ gì, cái gì cũng không ý thức được sao?
Hoặc là.
Là uống say?
... ...
- Tôi không say... ...
Châu Trạch nhìn nhìn ly rượu và bình rượu trước mặt mình, cảm giác quặn đau nơi ngực khiến anh cảm thấy có chút khó có thể tự kiềm chế. Trong nháy mắt, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi có phải bản thân mình bị bệnh tim gì không.
Mẹ nó.
Từ sau khi mình nhập vào thân thể Từ Nhạc, Châu Trạch chưa từng tới bệnh viện kiểm tra toàn thân. Bây giờ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên Châu Trạch cảm thấy nghĩ mà sợ. Ngộ nhỡ thằng Từ Nhạc này có bệnh di truyền gì đó, há chẳng phải bản thân mình đã thiệt thòi lớn rồi sao?
Cừ Minh Minh rời khỏi lâu lắm rồi còn chưa trở lại. Một mình Châu Trạch ngồi trong phòng làm việc đơn thuần uống rượu, cũng cảm thấy có chút buồn chán, huống hồ, anh cũng không phải là người thích rượu.
Cố nén cảm giác quặn đau nơi ngực, Châu Trạch đứng lên, đẩy cửa phòng làm việc ra.
Ngoài cửa.
Là tiệm cà phê Internet náo nhiệt.
Bạch Oanh Oanh và Cừ Chân Chân ngồi cùng một chỗ, đang rất vui vẻ mà chơi trò chơi.
Thấy bóng lưng Bạch Oanh Oanh, Châu Trạch theo bản năng cười cười, dường như cảm giác quặn đau nơi ngực cũng không còn khó chịu như vậy.
Loại cảm giác này.
Giống như chồng đang nhìn vợ mình làm việc nhà, cha mẹ đang nhìn con của mình vui đùa, lão nông đang nhìn hoa mầu nặng trịch trong đất nhà mình lung lay theo gió vậy.
Là một loại vui sướng rất thuần túy xuất phát từ nội tâm.
Nhìn thấy cô ấy vui sướng.
Tâm tình của mình cũng sẽ không tự chủ được tốt lên.
Không kêu Bạch Oanh Oanh châm trà hay cùng rời đi, nếu cô ấy đã chơi vui vẻ như vậy, cứ để cô ấy chơi nhiều thêm một lát nữa đi.
Một tay Châu Trạch chống tường, đi ra khỏi tiệm cà phê Internet, qua đường phố, khi anh đẩy cửa phòng sách, Châu Trạch nhìn thấy ở đường phố xa xa, một người mặc đạo bào đang vừa hát vừa quét đường cái.
Một tiểu Hầu Tử đáng yêu đang đu trên bả vai lão đạo, dường như còn đang lột đậu phụng.
Một người một khỉ, dưới đêm khuya này, ngược lại vui vẻ hòa thuận.
Châu Trạch lắc đầu, nếu lão đã thích thì cứ mặc kệ lão vậy.
Đẩy cửa ra, đi vào phòng đọc sách.
Deadpool đang ngồi yên ở đó, giống hệt như ngày thường, nếu trong tiệm sách không bẩn, anh ta có thể ngồi ở chỗ kia cả ngày động nhúc nhích.
Châu Trạch tự rót cho mình một ly nước đá, một hơi uống cạn, cảm giác quặn đau nơi ngực vẫn đang tiếp tục, nhưng anh đã hơi chết lặng.
Cho dù là đau đớn gì, cho dù là không khỏe gì, một khi mình đã bắt đầu dần dần quen nó, cảm giác về sự tồn tại của nó cũng sẽ từ từ hạ thấp xuống.
Đi lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ tầng hai.
"Giải độc thành công chưa?
Châu Trạch hỏi Hứa Thanh Lãng đang tựa trong thùng tắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận