Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1615: Tự sát (1)

Dù sao thì theo cách nhìn của bọn họ, Doanh câu đã chết từ lâu, trăm ngàn năm qua, người sống vẫn luôn có một thói quen, đó chính là thích thờ phụng người chết.
Bởi vì người chết ở trên cao, bạn có thể nói người đó là cha của bạn, nhưng người ta cũng không thể nào sống lại rồi thực sự tới làm cha của bạn được.
Vô số năm nghiên cứu, bọn họ còn thành công trong việc tiến hành kết nối và liên lạc với những đám những ma thần bên trong Vương tọa bạch cốt, lại có thể dùng làm trợ lực.
Tuy nói năm đó, những ma thần đó chẳng qua chỉ là đồ ăn hoặc là đồ chưng cất rượu của Doanh câu, sau đó được dùng làm lớp đệm mà thôi, nhưng đó là tương ứng với thời kỳ Doanh câu ở trên đỉnh phong thì mới như vậy, trên thực tế, sau nhiều năm như vậy, đám những ma thần bị ngưng tụ, bị trấn áp và trói buộc ở bên trong Vương tọa bạch cốt vô số năm năm tháng tháng này, nếu đều thả ra toàn bộ, tuyệt đối cũng là một trận sóng gió đáng sợ đấy.
Lúc trước ông chủ Châu còn hứa hẹn đưa một chi phiếu trống cho bọn họ.
Sau đó bởi vì bận rộn đủ thứ chuyện, tỷ như bận phơi nắng bận nhấm nháp cà phê bận dạy Oanh Oanh cách thức đấm bóp vân vân, đủ thứ chuyện.
Vẫn luôn chưa thể rút ra được chút thời gian đi tìm Vương tọa bạch cốt.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bởi vì tin tức liên quan tới vị trí của bộ tộc kia, nếu bạn căn bản là ông có được chút tin tức nào, nếu thật sự có tin tức và vị trí chính xác mà nói, đoán chừng ông chủ Châu thật sự sẽ có nguyên nhân liều mạng đến thủ đô…
Không đúng, vậy quá đại nghịch bất đạo rồi.
Là liều mạng đến Tây An, lại đi đào thêm một gốc sâm núi già cho Doanh câu đi cầm lại đồ nhà mình về.
(*đoạn này chỉ việc tới thủ đô đào long mạch về)
Chẳng qua là, thật sự không như dự tính được, thế mà vào lúc này, vào điểm giao nhau này, bọn họ lại chợt đụng phải nhau.
Vừa xuất hiện.
Thì đã để cho thánh thuật của tộc bọn họ xuất hiện —— Phiên vân.
Hào phóng một chút mà nói, thật ra thì mọi người đều nhận sự dạy dỗ của Doanh câu.
Nhưng một bên là nhìn lén lão tổ tông mới học được, còn một bên là được tay nắm tay cơ thể áp sát không khoảng cách mà dạy dỗ.
Có thể giống nhau được sao?
Châu Trạch cười một tiếng, ngón tay có chút co lại rồi dãn ra, giống như là đang làm động tác khởi động vậy.
Sát khí trên người bắt đầu dâng lên.
Ngay sau đó.
Hai tay mở rộng.
Mười móng tay đâm vào mặt đất dưới chân.
- Cà phê.
- Ông!
Ngay lập tức.
Những sợi xích sắt vừa được gọi tới dường như đã không còn chịu sự khống chế của chủ nhân phe mình, không còn phong tỏa bên dưới nữa, thay vào đó lại đang không ngừng đung đưa ở giữa không trung giống như những sợi rong biển, đung đưa, đung đưa…
Trên hiện trường, gần như đã trở thành cảnh quần ma loạn vũ, giống như là đã thêm yếu tố hiện đại mới vào bên trong nhảy quảng trường vậy.
Sau một khắc.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại một phen.
Sát khí trên người giống như là bốc cháy.
Ngay cả những sợi xích sắt ở chung quanh cũng bị bao phủ lấy.
Đây là trực tiếp cưỡng chế xóa đi những dấu ấn của chủ nhân ban đầu trên những sợi xích sắt do sát khí ngưng tụ mà ra này.
Cưỡng chế thu về dưới sự khống chế của mình!
- Ầm!
Từng sợi xích sắt càn quét tới.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Từng tiếng nổ tung truyền tới, giống như là có từng quả bong bóng đang bày ra ở trước mặt bạn, sau đó bạn cầm một cây kim đâm thủng từng quả một, lại còn mang theo một sự thay đổi nhịp điệu rất rõ ràng.
Sau đó.
Xích sắt tiêu tan.
Trên đất xuất hiện từng cái từng cái hố đen mấp mô lồi lõm.
Trong không khí.
Còn tràn ngập một loại mùi vị thoang thoảng, có chút tương tự với mùi đàn hương, thật dễ ngửi.
Chung quanh.
Bạn có thể nhìn thấy một luồng khí trắng vẫn lưu lại đó, tiếp tục lượn lờ.
Phảng phất nhưng mười mấy đống lửa vừa mới bị dập tắt bằng nước, vẫn còn đang tiếp tục lay lắt.
Không phải là bọn họ quá yếu.
Trên thực tế, mười mấy người này đột nhiên ra tay.
Dùng “phiên vân” phiên bản hàng nhái này, muốn vây trói một đối thủ mạnh mẽ, thực sự không phải vấn đề quá lớn.
Cũng chỉ là lần này vận may của bọn họ không được lắm, dùng sai đối tượng rồi.
Giống như là Google cùng Baidu đều nổi tiếng là công cụ tìm kiếm, nhưng có thể như nhau sao?
Một chiêu giết ngược lại đối phương được nhiều như vậy.
Nhưng ông chủ Châu không có bất kỳ kiêu ngạo nào.
Thật ra thì.
Đến bây giờ, chuyện đã rất rõ ràng rồi.
Trước đó còn có thể nói là suy đoán.
Nhưng bây giờ.
Nếu như người của bộ tộc kia đều có thể ngửi được khí tức này để tới nơi này, đủ để chứng minh được nhất định nơi này có quan hệ gì đó với Doanh câu.
Ông chủ Châu còn chưa đi hỏi Doanh câu, bởi vì Châu Trạch biết rõ, chắc chắn là Doanh câu có thể “nhìn thấy” hết tất cả những chuyện này.
Sở dĩ anh ấy còn chưa nói gì, hoặc là không tiện nói, hoặc là, có thể ngay cả chính bản thân anh ấy cũng đã quên mất rồi.
Đây cũng không phải đùa, bạn có thể nhớ rõ ràng được hết tất cả những giấc mộng đời này của bạn không?
- Ông chủ, ở chỗ này.
Luật sư An đi lên trước, chỉ chỉ một hang động ở trước mặt.
Hang đất không lớn, từ bên ngoài nhìn sang, chỉ là một cái hố tròn.
- Lão An, anh Oanh Oanh ở bên trên trông chừng. - Châu Trạch nói với luật sư An.
- Được, ông chủ.
- Vâng.
- Được, ông chủ! - Lão đạo.
- Lão đạo, ông và tôi cùng nhau đi xuống
- ... - Lão đạo.
Lão đạo rất muốn hỏi tại sao.
Chẳng lẽ tôi đây rất mạnh rất đàn ông sao?
Nhưng vẫn gật đầu, đi theo sau Châu Trạch, đợi sau khi ông chủ nhà mình đi xuống, lão đạo cố ý để tiểu Hầu Tử ở lại bên trên, rồi đi theo sau ông chủ đi xuống.
Vị trí cửa hang rất hẹp, nhưng sau khi đi xuống, lại từ từ rộng rãi hơn, giống như một loại thuốc cao vạn năng “Ban đầu vô cùng hẹp...” trong « Đào Hoa Nguyên Ký ».
Dường như đều thích hợp để miêu tả phần lớn cửa hang động ở trên thế giới này.
Ngay từ đầu phải khom lưng, tiếp theo đã có thể trực tiếp đứng giữ thăng bằng được một chút, sau đó thì trượt xuống hết mức.
Châu Trạch rơi xuống đất trước, nghiêng người sang, bắt lấy lão đạo đang rơi xuống một phen, không để cho đầu của ông ta rơi đập xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận