Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1781: Thượng cổ (2)

Nhưng mà.
Mặc kệ con cự mãng giãy dụa như thế nào.
Đều không cách nào chạy thoát được khỏi trói buộc của người đàn ông.
- Phốc!
Da thịt cự mãng bị mổ ra.
Người đàn ông trực tiếp móc mật rắn của cự mãng ra, mà ở bên trong mật rắn, còn có một viên tinh thể hình bầu dục phát ra ánh sáng màu xanh lục, đây hẳn là yêu đan của nó.
Bạch Hồ đã từng nói qua với Châu Trạch, yêu đan của yêu vật, ngay từ lúc đầu, đều được chăm sóc cẩn thận ở bên trong một khí quan ở bên trong cơ thể, đời sau khi hoàn toàn thành hình, lại đi ra ngoài, và chuyện đó cũng có nghĩa, yêu quái đã đến cấp bậc có thể hóa thành hình người.
Kèm theo việc mật rắn và yêu đan bị lấy ra, sự giãy dụa của cự mãng cũng dần dần yếu đi.
Người đàn ông buông lỏng tay ra, đưa đầu mình gối lên trên bụng của cự mãng, vừa ngắm trời, vừa đưa mật rắn này vào trong miệng của mình, giống như là đang ăn táo vậy, cắn từng miếng từng miếng một.
Có thể, quả táo này hơi lớn một chút, có thể so với dưa hấu lớn đã chín.
Có lẽ, khung cảnh này cũng máu tanh đến dọa người một chút, mấy thứ như dịch mật và máu gì đó, không ngừng thấm lên trên người của người đàn ông, nhưng người đàn ông lại hồn nhiên không cảm thấy.
Người đó giống như một người nông dân, đang hưởng thụ trái cây bội thu.
Có chút thỏa mãn, cũng có chút hạnh phúc.
Một màn này, khung cảnh này, nếu như xuất hiện ở nơi này, rốt cuộc người đàn ông này là ai, thực sự là không cần nói cũng biết rồi.
Ông chủ Châu có chút hứng thú mà đứng ở trước mặt của người đàn ông, thưởng thức dáng vẻ ăn uống của người đàn ông, thỉnh thoảng còn nhìn sang Thiết hàm hàm đang đứng ở bên cạnh mình một chút.
Haizzz.
Thật khó.
Hiếm khi nhìn thấy một mặt gẫn gũi với quần chúng như vậy của Thiết hàm hàm năm đó.
Không có Vương tọa bạch cốt, không có U Minh Chi Hải, không có loại khí thế cường đại như vậy.
Chẳng qua là, ngược lại vẫn có một điểm giống nhau, người đàn ông này cũng anh ấy sau này, đều đúng là một kẻ tham ăn.
Sau khi ăn xong mật rắn cùng với yêu đan ở bên trong, người đàn ông cũng không thèm liếc mắt nhìn cự mãng ở dưới người một cái, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị trực tiếp rời đi.
Đặt ở thời đại này, đó đúng thật là sự lãng phí rất lớn nha.
Vác con rắn này trở về, đoán chừng cũng đủ để mở tiệc cho cả một làng rồi.
Chẳng qua là, người đàn ông – mới vừa rồi đang chuẩn bị rời đi – lại bỗng nhiên dừng bước, xoay người, nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch sửng sốt một phen, ngay sau đó mới phản ứng được, cũng xoay người, nhìn ở sau lưng mình.
Một người đàn ông trung niên râu dài trên người mặc áo giáp trong tay cầm một thanh kiếm không biết đã xuất hiện ở đó từ lúc nào.
Người đàn ông râu dài “phịch” một tiếng, ngồi ở trên mặt đất, thanh kiếm kia lại tiện tay cắm vào bên cạnh.
Ngay sau đó, lại càng không có chút hình tượng nào mà cởi giày ủng da thú của mình ra, để cho hai cái chân, được thả lỏng một chút.
Cho dù là cách một đoạn, ông chủ Châu vẫn có thể nhìn thấy trên hai chân của người đàn ông râu tóc dài kia, có khói trắng lượn lờ bay lên.
- Này nha, tôi đói rồi!
Người đàn ông râu tóc dài rất không khách khí mà vỗ xuống đất đá ở bên cạnh một cái.
Bên kia, người đàn ông mới vừa ăn uống no đủ kia nghiêng đầu một chút, nhìn người đàn ông râu tóc dài một chút, sau đó, dường như khóe miệng hơi kéo lên một chút tạo thành một độ cong, giống như là khinh thường, ngay sau đó, xoay người, đi xuống chân núi.
- Chậc chậc chậc.
Người đàn ông râu tóc dài không còn cách nào, chỉ có thể lần nữa mang giày ủng lại, cầm lấy thanh kiếm của mình, đi tới bên cạnh xác của con rắn.
- Đồ lãng phí, đúng là đồ lãng phí mà.
Người đàn ông râu tóc dài lắc đầu một cái, sau đó cầm kiếm của mình, trực tiếp đâm vào bên trong xác rắn, sau đó rút ra!
Vị trí kiếm đâm vào, có một luồng khí đen thoát ra, đây là linh hồn của con rắn này.
Yêu đan là bổn nguyên của chúng, nhưng linh hồn này, mới là căn cơ để tồn tại.
- Ha, ngu ngốc, cũng không biết đồ ăn ngon thực sự là thứ gì.
Người đàn ông râu tóc dài há miệng, vừa mới chuẩn bị nuốt lấy.
Thì ở sau lưng, đã xuất hiện một cơn gió.
Người đàn ông râu tóc dài xoay người mạnh mẽ, nhưng mà, vẫn không kịp.
Một nắm đấm, trực tiếp đập ở vị trí lồng ngực của người đàn ông râu tóc dài, khôi giáp của anh ta toát ra một luồng ánh sáng màu vàng tiêu giảm bớt một phần sức mạnh, nhưng người đàn ông râu tóc dài vẫn bị đánh trúng, ôm lấy bụng của mình mà quỳ rạp xuống.
Người đàn ông lúc trước ăn mật rắn lại trở về, anh ấy đưa tay, muốn nhặt lấy thanh kiếm ở trên mặt đất kia, nhưng khi tay của anh ấy cầm lấy chuôi kiếm, ra sức một trận, thanh kiếm rơi trên mặt đất này, lại không hề nhúc nhích.
Người đàn ông râu tóc dài cong thân thể, vẫn còn chưa lấy lại sức, nhưng anh ta vẫn gắng gượng ngẩng đầu lên, cười nói:
- Thanh kiếm này, anh không nhấc lên được đâu.
Người đàn ông không tiếp tục thử nâng thanh kiếm lên nữa, thay vào đó lại cúi người xuống, đưa miệng của mình nhích tiến tới gần thanh kiếm, sau đó hút vào một phen!
Quả nhiên, linh hồn của xà yêu – thứ vẫn bị trói buộc vào thanh kiếm – trực tiếp bị người đàn ông hút vào trong miệng, ngay sau đó, giống như vừa ăn một thanh que cay vậy, bắt đầu chậm rãi nhai nuốt.
Người đàn ông râu tóc dài từ từ đứng lên.
Anh ta không thèm để ý đến hành vi xúc phạm mình của người đàn ông kia, ngược lại tiếp tục cười ha ha mà nói:
- Mùi vị như thế nào?
Người đàn ông không để ý tới anh ta.
Người đàn ông râu tóc dài vẫn không hề sợ hãi, tiếp tục nói:
- Đây cũng chưa tính là cái gì, anh đấy anh đấy, là do chưa từng anh đồ tốt thực sự đi.
Đôi mắt của người đàn ông nheo lại một phen, cuối cùng mở miệng nói:
- Ăn… ngon không?
Người đàn ông râu tóc dài vỗ khôi giáp trên ngực mình một cái.
Tay còn lại huơ cả nửa vòng quanh người.
Nói:
- Ma thần đầy khắp trời này, tư vị đó, thế nhưng rất tuyệt vời nha!
- Bọn chúng… ăn ngon sao?
Người đàn ông râu tóc dài dùng sức gật đầu, nói:
- Đi theo tôi, mang đém người chim ở trên bầu trời kia, bắt lấy từng kẻ từng kẻ một, đặt vào trong nồi, hầm ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận