Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1133: Đệt cả nhà nó chứ! (1)

- Anh tưởng tượng đại khái một chút, xem thử đám cảnh sát bất lương ở Nga, rốt cuộc bọn chúng bẩn thỉu tới mức nào là hiểu.
- Sau khi anh báo cảnh sát xong, đừng nói tới chuyện vấn đề có được giải quyết hay không, nhưng chắc chắn anh sẽ bị lột một lớp da trước rồi.
Lão Trương cũng sắp bị mấy lời vòng vo của luật sư An làm cho hôn mê rồi, suy nghĩ một chút mới hiểu được rốt cuộc những lời này có ý nghĩa gì, nói cách khác, đội chấp pháp này, mặc dù có cái tên này, nhưng lúc bọn họ được phái đi chấp pháp, bản thân bọn họ cũng sẽ kiếm tiền hối lộ.
Mà có một từ mà từ sau khi lão Trương tiến vào tiệm sách đã thường xuyên nghe thấy.
Đó chính là: Huyết thực.
Tinh huyết của người sống, dường như chính là thứ bổ dưỡng nhất đối với những sinh vật âm tà.
- Âm ti không quan tâm sao?
- Đã từng quản nha, lúc trước, đám điên này đã từng làm lớn chuyện, bị Sở Giang Vương hạ lệnh giam cầm rồi, mới qua mấy chục năm, ai biết được lần này, không biết là có Diêm La nào hạ lệnh xuống, giải phong ấn cho bọn hộ và phái tới đây.
- Bọn họ cứ như vậy mà không kiêng kỵ gì cả? - Lão Trương tiếp tục hỏi - Không phải nói nếu tùy tiện giết người bình thường sẽ bị âm ti trách phạt, hơn nữa, không phải còn có thiên đạo sao?
- Bọn họ không thèm để ý đến trách phạt của âm ti, nếu âm ti đã phái bọn họ lên để giải quyết vấn đề, chắc chắn cũng đã chuẩn bị tinh thần là bọn họ sẽ gây ra một ít tai họa.
- Về phần sự trừng phạt của thiên đạo, mặc dù bọn họ đang không có chức quan ở âm ti, nhưng cũng không tính là kẻ dễ đối phó, chơi chiêu man thiên quá hải* lén lén lút lút giết chết những người này, cũng có thể thành công.
(man thiên quá hải: kế đầu tiên của Binh pháp tôn tử,là lợi dụng trời sương, lợi dụng sương mù để chạy trốn hoặc hành động, chỉ sự ngụy trang che giấu ý định thực sự)
- Cho nên, lúc này bọn họ đang ở Thông Thành, đang… giết người?
Lão Trương kích động.
Luật sư An cũng kích động, hét:
- Đúng vậy, có còn vương pháp hay không chứ! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Giờ khắc này.
Luật sư An giống như bị sứ giả chính nghĩa nhập vào người.
Thay đổi thiết lập hình tượng lúc trước.
- Aish.
Lão Trương ngồi xuống một cách đầy chán nản và mệt mỏi, hai tay vuốt trên mặt mình, rất dùng sức, mặt cũng bị chà xát đến đỏ bừng.
Mẹ nhà nó, anh ở đây chà mặt làm gì chứ?
Đi tìm ông chủ đi chứ.
Người khác mà đi tìm ông chủ đòi quản chuyện phiền phức này, đoán chừng còn bị ông chủ một quyền đập bay ra ngoài đó.
Nhưng anh không giống vậy nha.
Anh chính là người làm chính trị đó!
Cộng thêm, không phải lúc trước anh cũng thường xuyên làm những chuyện như thế này sao, mỗi lần ngoài miệng ông chủ luôn phàn nàn về sự chính trực của anh, lần đó, ngay từ đầu ngoài miệng luôn nói không đi không muốn đi, không phải cuối cùng vẫn đi theo anh hay sao?
Lão Trương rất do dự.
Sau đó.
Hỏi:
- Bọn họ có rời đi không?
Nếu như bọn họ vẫn luôn không tìm được manh mối liên quan tới tiệm sách, nhất định sẽ đi nha, tiếp tục truy tìm tung tích những kẻ bỏ trốn khác.
Hơn nữa, bọn họ cũng không dám tùy ý giết quá nhiều người, nhiều lắm là giết thêm mấy người nữa chơi đùa hút tinh huyết một chút.
Có lẽ cũng là bởi vì trước đó bị giam cầm quá lâu, chi vượt quá thu quá mức nghiêm trọng, cho nên cần bồi bổ.
Nhưng luật sư An không muốn nói những lời này ra, bởi vì anh ta nghiệm ra được ý nghĩa trong lời nói của lão Trương, anh như vậy là muốn nhận case này đúng không?
- Không phải nha, lão Trương à, anh nói vậy có nghĩa gì?
- Tôi...
Lão Trương muốn nói lại thôi.
Suy nghĩ một chút.
Vẫn trực tiếp mở miệng nói:
- Tôi không muốn bởi vì nguyên nhân chủ quan là tâm trạng của bản thân tôi, làm hại tất cả mọi người lâm vào trong tình cảnh nguy hiểm.
Ban ngày ông chủ đã nói hết chuyện lần này rồi, nước trong trận sóng gió lần này có chút sâu, mọi người vẫn nên khiêm tốn một chút, cùng nhau tránh bão ở tiệm sách đi.
Cho nên.
Có lúc muốn làm một người tốt thực sự rất khó.
Làm một anh hùng đơn thuần cũng rất khó.
Trừ phi anh hùng này không có gia đình không có bạn bè không có người cần quan tâm.
Nhưng thông thường, thiết lập con người này phù hợp với những “kẻ liều mạng”, chứ không phải anh hùng.
- Lão Trương à, tôi làm người, làm việc, phải bằng lương tâm của mình.
Luật sư An đưa tay đặt ở trên ngực của lão Trương, cảm nhận nhịp tim của lão Trương, tiếp tục nói:
- Tôi có thể cảm giác được, ở bên trong cơ thể anh, có một trái tim đỏ đang đập từng nhịp.
- ... - Lão Trương.
- Muốn làm cái gì, thì cứ đi làm đi, đừng coi chúng tôi thành những kẻ tham sống sợ chết, đại trượng phu có chuyện phải làm có chuyện không nên làm.
- Mặc dù anh đi làm chuyện mà bản thân muốn làm, nhưng đừng quên, anh không chỉ là một cảnh sát, mà còn là một pháp thú ở nhân gian!
- Can đảm đưa ra sự lựa chọn của chính mình.
- Đi theo trái tim của anh đi.
- Chúng tôi, tất cả mọi người trong tiệm sách, đều là hậu thuẫn vững chắc của anh! ! !
- Luật sư An?
- Sao?
- Có phải cơ thể của anh có chỗ nào không thoải mái hay không?
- Anh ta bị sốt đến hỏng não rồi!
Giọng nói của ông chủ Châu của từ trên cầu thang truyền tới.
Chỉ thấy Châu Trạch mặc bộ quần áo ngủ dài màu đen, trong tay cầm ly trà, từ trên bậc thang bước từng bước xuống.
- Ồ, ông chủ, anh đi đâu vậy?
- Đi xuống rót nước.
- Oanh Oanh đâu?
Thông thường, mấy chuyện lặt vặt này không phải đều do Oanh Oanh làm sao?
- Cô ấy đi đánh răng.
Châu Trạch đi tới chỗ bình nước, rót một ly nước, sau đó hơi nheo mắt, nhìn luật sư An.
Luật sư An cảm thấy phảng phất như có vô số thanh kiếm, chính đang điên cuồng xuyên qua cơ thể mình vậy!
- Anh có ý gì?
Châu Trạch hỏi.
- Không… không có ý gì nha. - Luật sư An lúng túng lễ phép cười.
- Vừa rồi lúc ở trên lầu đã nghe được tiếng hô vang khẩu hiệu của anh rồi, rất vang dội nha, sao vậy, gần đây nghề luật sư đình trệ xuống dốc, muốn đổi nghề đi làm giảng viên đặc biệt đi đánh máu gà cho học sinh năm cuối của cấp 2 và cấp 3 à?
- Không ạ.
Châu Trạch không thèm nhìn tới luật sư An, mà là xoay người đối mặt với lão Trương.
Giọng nói dịu đi không ít.
Ôn hòa nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- ... - An Bất Khởi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận