Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1582: Không thua thiệt (1)

- Hò dô ta nào hây da, hò dô ta nào hây da!
Lão đạo vừa hô hào vừa dùng cái xẻng đào từng chút đất ở bên dưới lên.
Lão Trương ở bên cạnh cũng tương tự như vậy, cũng đang xúc từng xẻng từng xẻng đất.
Vào buổi tối mùa hè, hai người đã sớm mướt mồ hôi, quần áo cũng sớm đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Châu Trạch thì đang ngồi ở trên một tảng đá ở ven đường, lặng lẽ hút thuốc.
Tình cảnh này, gần như đã trở thành phối hợp tiêu chuẩn của tiệm sách rồi.
Đương nhiên, bạn muốn để ông chủ tự mình trải nghiệm để có được tác dụng dẫn đầu gì đó, chuyện này cũng không có khả năng, về điểm này, thật ra thì nhân viên tiệm sách đều đã quen rồi.
Trên thực tế, ông chủ có thể tới nơi này, đã đủ khiến cho người ta cảm động rồi.
- Ô kìa...
Lão đạo đỡ lấy cái thắt lưng già của mình, ngừng lại, nhổ một bãi nước miếng lên phần đất ở bên cạnh.
Nói:
- Tôi nói này lão Trương à, tôi lại không thể gọi một cái xe cẩu từ Lam Tường sao?
Lão Trương lắc đầu một cái, nói:
- Không được, làm vậy thì động tĩnh quá lớn
- Hiện tại lại không giống vậy sao?
Lão đạo có chút bất đắc dĩ nói.
Lão Trương ngừng lại, nhìn ông chủ một cái, đầu ngón tay của ông chủ có một tia sát khí nhàn nhạt đang quấn quanh, đủ để che giấu cảm giác tồn tại của ba người bọn họ.
Cho dù có ai đó đi ngang qua nơi này, cũng sẽ không phát hiện nơi này có gì dị thường, vì vậy cũng sẽ không tồn tại khả năng sẽ đánh rắn động cỏ gì đó.
Chuyện này, thật ra thì chính là sự ẩn nấp tốt nhất, chẳng qua là lão đạo ông có thể nói ông ta đột nhiên dưới cơ duyên xảo hợp mà có thể “Hội đường lăng tuyệt đính”*, nhưng có lúc lại thực sự thông thường như vậy, cho nên không mới không để ý đến chuyện này.
(*Một câu trong bài thơ “Vọng Nhạc” của Đỗ Phủ. Trong bài thơ có nhắc đến năm ngọn núi cao (ngũ nhạc) của TQ, đoạn này có nghĩa là “một lần lên được đỉnh núi cao nhất”)
- Lại đào tiếp đi, đoán chừng đã sắp đào được rồi. - Lão Trương nói.
- Tôi đây tay chân lẩm cẩm rồi, nghỉ ngơi một chút trước đi, nếu không chờ lát nữa anh đào được cái hố này ra còn phải tiện tay chôn tôi luôn đấy.
Lão đạo đặt mông ngồi trên mặt đất, dùng tay áo của đạo bào mồ hôi.
Cơ thể ông ta thực sự có chút không bệnh, huống chi dạo trước còn đánh với Hạn Bạt một trận đến chút nữa là thành già si ngốc.
Lão Trương tiếp tục đào từng xẻng từng xẻng, phảng phất như thể căn bản là không biết mệt mỏi vậy.
- Tôi nói này, lão Trương à, còn sớm đấy, anh cũng nghỉ ngơi một lát đi, đặt trong hoàn cảnh làm ruộng cho người ta lúc trước, còn phải ngồi ở bờ ruộng uống miếng thở thở gấp lấy hơi mà.
- Anh ta đã bị chôn trong đó mười sáu năm rồi.
- Haiz.
Lão đạo thở dài, nói:
- Lúc đưa lão đệ đó xuống thật sự vẫn rất bình an, hoặc có lẽ là người ta đã sớm nhìn thấu rồi, bị chôn ở nơi đó mười sáu năm, vậy mà lại không trở thành ác quỷ.
Vong hồn thông thường, nếu như phải chịu loại đãi ngộ này, đã sớm trở thành ác quỷ rồi, oán niệm góp nhặt suốt mười sáu năm, thực sự không thể khinh thường được.
Nhưng anh ta tới rất bình an, ra đi cũng rất yên bình, thanh thản thoải mái, để lại ấn tượng rất sâu đậm cho lão đạo.
- Lão đạo à.
- Cái gì?
- Không có gì cả.
- Anh cứ nói ra đi.
- Tôi là cảnh sát, sau khi biết được chuyện này, tôi khó chịu.
- y do nha, đừng khó chịu đừng khó chịu chứ, mười sáu năm trước anh vẫn là một đứa trẻ đi, hơn nữa, một nơi lớn như Thông Thành, anh cũng không phải là Thành Hoàng gia, sao có thể chuyện gì cũng biết được chứ.
- Tôi đang suy nghĩ, mười sáu năm trước, nếu lúc đó tôi biết được, thì tôi sẽ như thế nào?
Vấn đề này của lão Trương, khiến cho lão đạo cũng trầm mặc theo.
Lão đạo phiêu bạc hơn nửa đời người rồi, rất nhiều chuyện, rất nhiều việc, rất nhiều đạo lý, nếu nói ông ta không hiểu, sao có thể được chứ?
Cõi đời này, người tốt tuyệt đối không nhiều, người xấu tuyệt đối cũng không nhiều, phần lớn mọi người.
tuyệt đối người xấu cũng không nhiều, phần lớn người, ngây ngô dại dột đều là một chữ… trộn.
Nhưng vấn đề này quá tổn thương tình cảm, hơn nữa có thảo luận cũng không có ý nghĩa gì, nhưng suy nghĩ một chút, lão đạo vẫn nói:
- Thật ra thì, bần đạo tin tưởng, đặt vào mười sáu năm trước, anh sẽ giúp anh ta.
- Cảm ơn.
- Không cần khách khí.
Lão đạo giống như là lấy hơi xong rồi, lại lần nữa đứng dậy, chuẩn bị giúp lão Trương cùng nhau tiếp tục đào, ông ta nâng cái xẻng của mình lên, chỉ chỉ cột mốc giới ở cửa thôn đã sớm bị hai người đào tới nghiêng qua kia.
Nói:
- Sau này nha, ở nơi này có thể dựng nên một bức tượng, hai bên lại thêm câu đối liễn.
Bên trái: Tiên sinh cao nghĩa, khí phách vĩnh tồn.
Bên phải: Rắn chuột một ổ, bè lũ thông đồng.
- Ha ha, ồ, đào đi, đào đi!
Lão Trương gọi một tiếng, nhanh chóng bỏ cái xẻng trên tay xuống, dùng tay đào lên.
Ở bên dưới là một cái túi xách da rắn, sau khi bị đào lên, một mùi tanh cũng tràn ra ngoài.
Cũng may là ba người ở nơi này đều từng thấy những cảnh tượng hoành tráng, cũng không có ai thực sự để ý đến chuyện này.
- Tôi nói nha, lão Trương, làm sao anh giải thích với người ở trong cục về chuyện tại sao anh lại biết được bên dưới này chôn một người?
Tay lão đạo chống cái xẻng tò mò hỏi.
Lão Trương sửng sốt một phen.
Mím môi một cái.
Nói:
- Tôi trở về đi tìm hiểu một chút hồ sơ ghi chép, phát hiện được lúc trước, sau khi người chết mất tích, người thân của người chết đã trình báo với đồn cảnh sát ở địa phương, nói có lẽ người chết bị chôn ở dưới này, bởi vì lúc người chết mất tích, nơi này đang được thi công gắn cột mốc giới – thứ vừa được đặt hàng về.
Lão đạo liếm môi một cái.
Trong một khoảnh khắc.
Thật sự không biết nói cái gì cho phải.
Châu Trạch thì lại lặng lẽ đứng dậy.
Nhìn một bộ hài cốt được đào lên.
Nói:
- Được rồi.
...
Xe cảnh sát lái vào thôn.
Vừa đúng lúc.
Ngày hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão trưởng thôn.
Trong trong ngoài ngoài có không ít khách khứa đến.
Nói không chừng trong đó còn có một vài nhân vật máu mặt.
Ở cửa nhà trưởng thôn còn có một hàng ô tô sang trọng, dáng vẻ này, thật sự là khiến người ta chắt lưỡi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận