Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1434: Ông chủ Châu lấy việc giúp người làm niềm vui (2)

Đương nhiên, trước đó bạn cũng biết cô ta là nữ quỷ hoặc là yêu quái, đã rất khó chịu rồi, đây càng là một chướng ngại tâm lý hơn cả việc đối mặt với một người đẹp nhân tạo nữa.
- Cám ơn.
Mặc dù đối phương là quỷ.
Nhưng ông chủ Châu vẫn biểu đạt lời cảm ơn của mình.
Đồng thời âm thầm nhớ kỹ, đợi sau này, sau khi quay lại tiệm sách sẽ để cho Oanh Oanh chuyển trả lại số tiền của hai ly trà sữa đi.
Tiệm kinh doanh nhỏ lẻ của người ta làm ăn cũng không dễ dàng, cũng không cần phải nhìn người ta trò ảo thuật của quỷ lừa gạt mất hai ly trà sữa được.
- Tiên sinh, dáng vẻ của ngài rất giống với người chồng trước của tôi, lúc đứng từ xa nhìn thấy bóng lưng của ngài, tôi còn tưởng rằng anh ấy cũng đã tới Thông Thành đấy.
Cô ta đang tán tỉnh anh?
Ha.
Không thể không nói.
Nếu như người đàn ông mở miệng nói “Dung mạo của cô rất giống với bạn gái trước đây của tôi”, đoán chừng người phụ nữ sẽ trực tiếp trợn trắng mắt đi, thời đại gì rồi, còn dùng lý do kém chất lượng như vậy để bắt chuyện nữa chứ?
Nhưng người phụ nữ này dùng cái cớ này.
Về cơ bản, đàn ông sẽ không ghét.
Ngược lại đều đang mong đợi, nếu như lớn lên không giống nhau, có phải là những chuyện anh ta đã từng làm thì tôi cũng có thể làm một chút hay không?
Nguyên nhân cuối cùng.
Trước khi mười sáu tuổi, đàn ông chỉ có một não bộ, ở ngay trên đầu.
Sau mười sáu tuổi, thì đàn ông có hai bộ não rồi, cái còn lại cũng có đường vân tương tự như bộ não vậy.
Ông chủ Châu thở dài.
Tuy nói luật sư An mới vừa nói qua với anh, trong một năm qua, số lượng ác quỷ trong xã hội lan tràn trong xã hội, đám quỷ sai bộ đầu ở các nơi đều rất bận rộn.
Địa ngục thay đổi lớn, âm dương cách trở, tin tức không lưu thông, ngược lại chuyện này đã khiến cho đám quỷ sai ở dương gian không dám dùng thái độ lười biếng như trước kia nữa, tất cả mọi người đều hiểu rõ, đợi đến lúc phía bên âm ti và địa ngục đã giải quyết xong chuyện của bản thân, tiếp theo đó, là sẽ đến phiên bọn họ, cho nên đều dành thời gian để biểu hiện tốt một chút.
Nhưng Châu Trạch không nghĩ tới chính là.
Anh cũng chỉ mới bỏ thời gian ra ngoài đi dạo mua một cốc trà sữa mà thôi.
Lại cũng có thể đụng trúng quỷ.
Lúc trước Châu Trạch đã từng nghe qua cách nói này, xác suất quỷ sai đụng trúng quỷ sai cao hơn người bình thường rất nhiều, chuyện này không chỉ bởi vì nguyên nhân quỷ sai có thể quỷ sai mà thôi, thật ra thì còn phải cân nhắc về phương diện thiết kế chứng nhận quỷ sai của âm ti.
Quỷ hồn sẽ chủ động được hấp dẫn tới, sẽ đu bám tới anh.
Đương nhiên rồi.
Cũng vì vậy, cho nên lượng hao tổn của đám quỷ sai và bộ đầu ở dương gian cũng tương đối cao, tương đương với việc quân đội Mỹ và Afghanistan, mỗi ngày đều không mang súng mà lại mặc quân phục đều nghênh ngang cưỡi xe đạp đi rêu rao khắp nơi rồi.
- Tiểu thư.
- Vâng?
- Làm một con người đi.
- ... – Người phụ nữ.
Châu Trạch xoay người, dự định quay trở về tiệm sách.
Thế gian nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, nhất là còn trong năm nay nữa.
Anh tên Châu Trạch, cũng không tên là Châu Thiên Sư.
Huống chi.
Người ta còn vừa mới mời anh uống trà nữa.
Ông chủ Châu chưa bao giờ là một người rất có nguyên tắc, người ta là quỷ như thế mà nói, nhìn oán niệm trên người, thật ra thì cũng không quá nặng, đoán chừng cũng chỉ là cái loại câu dẫn một người đàn ông làm một tối lưu luyến lại hút một ít tinh khí của bạn một phen mà thôi.
Một người muốn đánh một người muốn bị đánh.
Bản thân không quản được dây lưng quần của mình thì cũng không trách được ai cả.
Cộng thêm.
Đầu năm nay mấy tên nhóc thích kêu gào ba năm kiếm được lợi lớn, tử hình cũng không thua thiệt* càng ngày càng nhiều.
(*đó là một dòng trạng thái liên quan đến những vụ án hiếp dâm bé gái tuổi vị thành niên, thật ra đây là một câu mang nghĩa giễu cợt và cảnh cáo cho những người có hành vi không đứng đắn với những cô bé và những người mặc quần áo lolita trên mạng, câu này ám chỉ đến mức hình phạt cho tội hiếp dâm trẻ dưới 14 tuổi: hình phạt thấp nhất là từ ba năm, và cao nhất là tử hình)
Nhưng mà.
Thông thường, vấn đề lại chính là kỳ diệu như vậy.
Lúc bạn không thèm để ý đến cô ta, động chút lòng trắc ẩn bỏ qua cho cô ta.
Nhưng cô ta lại chủ động sáp tới.
Lại chủ động thân thiết bắt lấy tay của Châu Trạch:
- Tôi thực sự rất nhớ anh ấy, thực sự, tôi chỉ tới Thông Thành để du lịch, tiên sinh, nếu anh có thời gian có thể thay thế anh ấy một chút, trò chuyện với tôi một lát thôi, tôi có thể trả tiền cho ngài, bây giờ tôi sẽ đưa cho ngài ngay.
Vừa nói.
Người phụ nữ mở túi xách của mình ra.
Móc ra một xấp nhân dân tệ.
Đương nhiên.
Trong mắt người ở bên ngoài.
Đây chính là nhân dân tệ.
Nhưng ở trong mắt Châu Trạch.
Những thứ này.
Thật ra thì đều là tiền âm phủ.
Ông chủ Châu lập tức đưa tay, đè bàn tay đang lấy tiền của người phụ nữ xuống.
Nói:
- Không được không được.
- Anh chê ít sao?
- Không phải vậy.
Cô có bị bệnh không, sao cứ ép tôi phải giết cô vậy?
Châu Trạch phỏng đoán, có thể bởi vì nguyên nhân anh hôn mê suốt một năm vừa mới tỉnh lại, xương cốt thân thể này còn quá yếu, thiếu hụt quá lớn, cho nên người phụ nữ mới cảm thấy thuận tay hơn.
Tại sao ở bệnh viện lại có nhiều sự kiện kỳ bí như vậy?
Bởi vì nơi đó có rất nhiều người “thích hợp” nhìn thấy quỷ, đạo lý chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Châu Trạch cảm giác, hiện tại, ở trong mắt người phụ nữ này, hẳn bản thân anh là “con mồi” thích hợp nhất đi.
- Tôi biết chắc chắn là yêu cầu này của tôi rất khiến cho người khác khó chịu, nhưng tôi, nhưng tôi thực sự nhớ anh ấy, chính là kiểu rất nhớ rất nhớ.
Người phụ nữ vừa nói lại vừa mở túi xách của mình ra.
Lấy ra một xấp tiền (tiền âm phủ) còn dày gấp mấy lần xấp tiền trước đó.
- Những thứ này, những thứ này, đều cho anh, nếu không đủ, tôi còn nữa, tôi còn rất nhiều, vẫn còn rất nhiều.
Ông chủ Châu trở tay bắt lấy cổ tay của đối phương.
Có chút rùng mình.
Môi theo bản năng có chút phát khô.
Nhấp một chút.
Thở dài nói:
- Haiz, ai bảo tôi vẫn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận