Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 710: Nổ! (2)

Trước đó xem như anh đã nói hết rồi, đoán chừng ông chủ của ông ta có nguy cơ, nhưng lão đạo chỉ chạy xe nhanh hơn một chút, không hề thấy có chút cảm xúc khẩn trương nào.
- Ông chủ tôi là người cát tường, tuy rằng thường xuyên khiến thân thể chính mình toàn vết thương, nhưng nhanh chóng lại có thể nhảy lên, bần đạo cũng đã quen rồi.
- Ha ha.
- Nhưng đừng không tin, nghĩ tới trước đó cậu còn nói muốn thu ông chủ nhà tôi làm tiểu đệ, bần đạo vừa nghĩ đã thấy buồn cười.
Câu Tân không nói chuyện nữa.
Bởi vì.
Thật sự đã đánh vào mặt anh.
Thật ra anh vẫn còn hơi sợ.
Anh không rõ hôm nay vận khí của mình thật sự quay ngược đến tận nhà.
Hay có ý nghĩa vận thế mọi việc của anh đều thuận lợi trước đó, đã không còn.
Nhìn sắc mặt anh ta hơi tối tăm, lão đạo băn khoăn trong lòng, dù sao trong túi mình còn có mấy món đồ mới vừa lục ra từ trên người anh ta.
- Đừng nản chí, chờ trở lại hiệu sách, cậu đi làm phẫu thuật điều trị ở nhà bên cạnh trước, còn tôi, tìm một tờ bùa cho cậu, cậu đốt sau đó khuấy nước uống, có thể bảo vệ vận thế.
- Thật sao?
- Đó là tương đối.
Lão đạo một tay cầm bánh lái một tay vỗ bộ ngực hơi khô gầy của mình, tiếp tục nói:
- Năm nay bần đạo đã ngoài bảy mươi rồi.
- Có thể sống lâu như vậy.
- Còn không phải do vận khí tốt sao!
- Hơn nữa bần đạo còn có thể vượng người đấy, ví dụ như một ông chủ trước đó của bần đạo... Ờ, không đề cập đến người đó.
- Ông chủ hiện giờ của bần đạo đi, kể từ sau khi quen biết bần đạo, từ một quỷ sai nho nhỏ bắt đầu phát tài, chậc chậc.
Câu Tân trầm mặc.
- Đến rồi, ý, đó là xe ông chủ chạy về.
Lão đạo dừng xe sát vườn hoa bên cạnh xe ông chủ.
Ông xuống xe trước, thấy cửa thư phòng đóng chặt, hơi do dự.
Nói với Câu Tân bị trọng thương đang ngồi trên ghế phụ:
- Cậu và hai người kia chờ một chút, bần đạo đi vào trong hiệu sách trước xem thế nào, rồi đưa mấy người đi hiệu thuốc điều trị.
- Nghe lời.
- Ngoan ngoãn chờ bần đạo trở về.
- Mấy người khẳng định không chết được, không có việc gì.
Câu Tân gật gật đầu.
Lão đạo đi về phía hiệu sách.
Ông còn chưa đi được vài bước.
Toàn bộ lệnh bài đã biến thành màu đen ở dưới bùn đất trong vườn hoa kia đột nhiên xuất hiện một vết rạn.
Lập tức.
Vết rạn càng lúc càng nhiều.
Sợi tơ nhiều màu sáng rọi vốn bọc quanh lệnh bài cũng vặn vẹo một trận.
Đến cuối cùng.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng.
Lệnh bài nát.
Sợi tơ sáng bóng nhiều màu cũng vỡ hết ra.
“Ầm!”
Vườn hoa nổ tung.
- Má nó chứ!
Lão đạo mới vừa đi ra không được mấy bước chỉ cảm thấy một đường sóng khí khủng bố vọt tới trên người mình, cả người bị quét bay ra ngoài.
Mà xe của lão đạo mới vừa dừng lại bên cạnh vườn hoa.
Đã bị nổ bắn lên trời.
Trên không trung.
Lật.
Lại lật...
- Ông chủ, đều là tôi không tốt, tôi quá kích động rồi, đều là lỗi của tôi.
Oanh Oanh vừa băng miệng vết thương cho Châu Trạch vừa áy náy nói.
Vừa rồi.
Cô đã nói một lần chuyện sau khi Bạch phu nhân xuất hiện và Châu Trạch hôn mê.
Châu Trạch lại không tức giận, anh có thể lý giải được tâm tình biến hóa của Oanh Oanh lúc trước, bản thân thiếu chút nữa bị biến thành Lý Tú Thành, trải nghiệm giống như xe cáp treo này quả thật khó có thể khiến cho người ta tiếp tục giữ được tâm tính bình thản.
Còn nữa.
Một người đàn ông sao có thể bởi vì một người phụ nữ rất để ý đến mình mà tức giận được?
Chính là năm lỗ máu mà thôi.
Ừm.
Không phải bản thân chưa từng chịu vết thương nặng hơn, dù sao cũng hơi quen thuộc.
Một năm mới vừa bắt đầu kia, mỗi lần mình kêu tên ngu ngốc cứng đầu ra, đều có dáng vẻ mình đầy vết thương vô cùng thê thảm được nâng về.
- Ông chủ, người ta thông minh đi, tuy rằng như vậy làm tổn thương đến thân thể của ông chủ, nhưng người ta đã đưa bóng dáng người kia lưu lại vào, chắc giúp ông chủ thức tỉnh nhỉ?
Cho đến bây giờ Oanh Oanh vẫn còn tưởng rằng sở dĩ Châu Trạch thức tỉnh thành công là dựa vào bóng dáng Doanh Câu lưu lại.
Châu Trạch giật giật khóe miệng.
Nhưng vẫn gật gật đầu.
- Thật sự nhờ Oanh Oanh.
Tuy rằng bản thân bị một cái tát chẳng hiểu ra làm sao đánh bay ra ngoài.
Còn mang theo một hỏi thăm ân cần “Đê tiện”.
Nhưng đây cũng chỉ có thể trách Doanh Câu quá khờ, bóng dáng lưu lại cũng chỉ có một kiểu, kể cả chút biến báo đều không thể làm được.
Thật ra thì không hề liên quan gì đến Oanh Oanh, sau đó bản thân biến thành “Lý Tú Thành” bắt đầu nói chuyện, Oanh Oanh cũng chỉ có thể coi ngựa chết chữa thành ngựa sống, cũng không thể nhìn mình biến thành “Đại hoạt tử nhân”.
Lúc này, Châu Trạch đang nghĩ tới một chuyện, tất cả mưu toan trong chuyện này, nhất định do Bạch phu nhân chiếm cứ chủ đạo, nhưng tất cả của tất cả, dường như không phải lực lượng của Bạch phu nhân có khả năng với tới và chạm đến, nhất là ngăn cách màu đen kia, thiếu chút nữa khiến mình triệt để toi mạng.
Kia cũng không phải bút tích của Bạch phu nhân, có lẽ bà ta mượn dùng cái gì, cũng có thể chiếm được trợ lực nào đó, thậm chí, sau lưng chính là thứ kia cùng với liên quan đến đại biểu này, uy hiếp đối với bản thân Bạch phu nhân còn lớn hơn.
Chính bởi vì như vậy, cho dù Bạch phu nhân đã bị Oanh Oanh đánh tan hồn phách, triệt để chôn vùi, nhưng trong lòng Châu Trạch vẫn không có chút cảm giác thoải mái nào, chuyện này cần phải tra rõ ràng.
Dù sao nếu như chết bên ngoài, bị người giết, tài nghệ không bằng người, cũng công nhận, nhưng đây chẳng hiểu ra làm sao bị tính kế, còn phải chắp tay nhường linh hồn thân thể của mình cho người ta, chuyện rất bực tức này, Châu Trạch sẽ không cho phép phát sinh thêm lần thứ hai nữa.
- Cái kia, Oanh Oanh à, Bạch phu nhân..
“Rầm!”
Không hề có điềm báo trước.
Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Oanh Oanh lập tức dựa vào trên người Châu Trạch.
Tủ kính và cửa sổ thủy tinh sát đất bên kia lập tức vỡ vụn, tất cả đều đánh lên trên người Oanh Oanh, Châu Trạch không hề bị chút chuyện gì.
Cô bé ngăm đen bên cạnh cũng nhanh chóng lăn xe lăn, để cho lưng ghế xe lăn của mình đối diện với bên ngoài, vấn đề cũng không lớn.
Thình lình xảy ra nổ mạnh khiến Châu Trạch rất ngoài ý muốn.
Oanh Oanh ngẩng đầu, đứng lên, vài mảnh thủy tinh cặn bã ấy nhiều nhất chỉ tạo thành quần áo của cô rách vài lỗ, cũng không tạo thành vết thương mang tính thực chất gì đối với cô.
- Đi ra ngoài nhìn xem.
- Ông chủ, bên ngoài có khả năng không an toàn.
- Đã nổ đến tận nhà cửa, còn có thể trốn đi đâu?
Oanh Oanh chỉ có thể đồng ý, đỡ lấy Châu Trạch cùng đi ra ngoài hiệu sách.
Nổ mạnh đã kết thúc, trên đường dành riêng cho người đi bộ chỉ có bụi mù chưa bay đi, nhưng không có cảnh tượng ngọn lửa hay báo động gì, bởi vì cách thư phòng tương đối gần, cho nên bàn sofa rồi cửa sổ các thứ trong thư phòng bị hư hao tương đối nghiêm trọng.
Châu Trạch liếc nhìn đại khái bốn phía, ven đường có không ít người ngồi dưới đất, bị kinh hãi hoặc bị một chút thương tổn.
Chiếc xe của luật sư An mà lúc trước mình lái về đã bị sóng khí nổ mạnh văng lên trên vách tường bên này, một bên thân xe đã lõm xuống méo mó.
Đây coi như còn tốt.
Bởi vì còn có một chiếc xe đã lộn nhào nằm trên đường, triệt để biến hình.
Liếc nhìn hồi lâu, Châu Trạch mới nhận ra đây là chiếc Nissan của Hứa Thanh Lãng trước kia.
- Phi phi phi!
Lúc này.
Ở bên cạnh một thùng rác cạnh đó.
Lão đạo chậm rãi bò lên.
Hai tay càng không ngừng day tai mình, lúc ông thấy ông chủ đứng bên cạnh mình, kích động đến lập tức một đống nước mắt nước mũi kêu lên:
- Ông chủ à, ông chủ ơi!
- Hả?
- Ông chủ à, ông chủ ơi!
- Trong xe có ai?
- Ông chủ à, ông chủ ơi!
Thật hiển nhiên, hiện giờ lão đạo đã bị chấn động đến lỗ tai tạm thời bị điếc, nghe không rõ.
Châu Trạch chỉ chỉ vào chiếc xe đã bị nổ bay lên trời lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận