Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1355: Nó, kết thúc rồi… (2)

Nhìn như là là đã chọn bạn không gian lựa chọn rất rộng lớn.
Nhưng chẳng qua là vẫn buộc bạn phải đi theo con đường Hoa Sơn*… Long mạch.
(*thời cổ đại, đường đến Hoa Sơn chỉ có một con đường duy nhất, ý chỉ chỉ có một con đường duy nhất, không được lựa chọn, và câu này còn để chỉ sự khó khăn, hiểm nguy, khó lòng vượt qua được)
Sổ sinh tử của âm ti, cũng không phải là đang chơi trò nghịch thiên cải mệnh gì đó, điều nó có thể làm được, chẳng qua là giúp Châu Trạch sống đến như cá gặp nước trong đám như cá gặp nước mà thôi bên trong “thể chế” mà thôi.
Nó không có năng lực trực tiếp cướp đoạn khí vận của bạn, cũng không thể nào biến bạn thành thứ được gọi là pin, nhưng dưới tác dụng này, người cùng một cơ thể với Châu Trạch, không đúng, là một linh hồn như Doanh câu, tất nhiên cần phải trở thành vật phẩm hiến tế trên con đường này.
Đây chính là dương mưu*, đường đường chính chính.
(*xuất phát từ chữ “âm mưu”, âm mưu là lén lút và bí mật, khi bị phát hiện thì kế hoạch sẽ hỏng, dương mưu là công khai trước mặt đối phương, dù biết cũng khó chống lại được)
Hoặc giả, đây cũng là chỗ mà khiến cho Doanh câu bất đắc dĩ nhất đi.
- Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng, ông chủ, điện thoại.
Giọng nói của luật sư An từ cửa truyền tới.
Châu Trạch ngồi dậy khỏi giường.
Oanh Oanh thì đang mặc quần áo vào.
Đi mở cửa.
Luật sư An cầm mặt nạ màu bạc đứng ở cửa.
Nói với Châu Trạch:
- Ông chủ, có người gọi điện thoại đến.
Vừa nói, luật sư An còn đưa tay chỉ cái mặt nạ màu bạc này.
- Tôi vừa nhận, người đó nói không tìm tôi.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, hỏi:
- Nó nói chuyện với anh?
Chuyện này khiến cho ông chủ Châu có chút bất ngờ.
Trước đó ông chủ Châu còn cảm thấy chuyện truyền công trao đổi gì đó với tiểu Hầu Tử, là bởi vì nguyên nhân cả hai đều là Hầu Tử, không nói chuyện với anh mà chỉ chơi game cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Nhưng sao lại cũng có thể trao đổi với luật sư An chứ?
- Ô kìa, cũng đã lấy đầu xuống làm bóng mà đá rồi, ý như vậy không phải là bảo tôi biến, đổi người nghe điện thoại sao.
- Đương nhiên là tôi sẽ không một mực cứ ngơ ngác mơ hồ ở đó chơi đá bóng với kẻ đó rồi, đầu tôi cũng đâu có bị nước vào.
- … - Châu Trạch.
- Ông chủ, anh nhận không? - Luật sư An hỏi.
- Đến tiệm thuốc, đưa cho tiểu Hầu Tử đi.
- Ồ, tìm Hầu Tử sao?
Luật sư An gật đầu một cái:
- Vậy ông chủ anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải đi đường đấy.

Phòng bệnh ở trong tiệm thuốc, tiểu Hầu Tử nhận lấy mặt nạ từ trong tay luật sư An, luật sư An lại nhìn lão đạo thêm một chút rồi rời đi.
Tiểu Hầu Tử cầm mặt nạ trong tay.
Trên mặt hiện lên vẻ oán hận.
Nhưng theo mặt nạ không ngừng run rẩy.
Tiểu Hầu Tử do dự một chút.
Cuối cùng vẫn đeo lên ở trên mặt của mình.
- Chít chít chít chít! ! ! ! !
Tiểu Hầu Tử la lên.
Nó cần phải chất vấn, cần phải đi chửi rủa, cần phải đi chỉ trích, nó rất tức giận.
Mà bên kia.
Con búp bê bằng gỗ mặc cái yếm màu hồng trên người kia thì vẫn đang ngồi ở trên bàn.
Phất tay một cái.
Cứ như vậy mà nghe con búp bê nữ - đại diện cho Tiểu Hầu Tử - đang kêu la ở bên kia.
Sâu bên trong ánh mắt.
Lộ ra một tia hoài niệm đầy thâm thúy.
Phảng phất như đang nhìn lại bản thân của vô số năm trước.

Trong địa ngục.
Tần Nghiễm Vương một đường đuổi theo con Hầu Tử lớn màu đen kia, đi tới Chiểu Trạch* Chi Địa.
(*chiểu trạch là đầm lầy)
Tương truyền.
Thật lâu trước đây.
Nơi này là nơi tiếp giáp giữa dương gian và địa ngục, đã từng là địa điểm được chọn làm cầu Nại Hà, chẳng qua là nơi này luôn luôn không ổn định, lúc vong hồn bình thường trải qua tình huống đặc biệt ở nơi này sẽ bị thắt cổ đến tan vỡ, ngược lại một vài cự bá ở Âm Dương Lưỡng Cực Địa lại có thể từ nơi này ra vào một phen, cũng gọi lén lút đi qua.
Sau đó.
Đệ nhất phong ấn nơi này lại, cưỡng ép dung hợp khu vực này, lúc này mới hoàn toàn lấp kín khu vực này.
Lúc con Hầu Tử lớn màu đen kia chạy tới nơi này.
Nó ngừng lại.
Hai chân giẫm ở trong đầm lầy.
Nhìn khắp bốn phía.
Giống như là đang tưởng nhớ.
Tần Nghiễm Vương cũng dừng lại, cũng đang quan sát nơi này.
Tương truyền.
Vô số năm trước đây.
Lần đầu tiên Đệ nhất gặp được Tử Kim Thần Hầu chính là ở nơi này.
Thần Hầu đã bị thu phục dưới phong thái của Đệ nhất.
Cam tâm tình nguyện trở thành thần thú ở dưới trướng của ngài ấy, sau đó lại trở thành cùng ngài ấy chinh phạt thiên hạ.
Sau lần một người một khỉ gặp nhau này, trực tiếp dẫn đến sự hình thành của âm ti, sau đó cũng tạo nên rất nhiều chuyện lý thú và truyền thuyết liên quan tới một người một khỉ này.
Nhưng truyền thuyết luôn mang theo một chút làm đẹp và không thể nào tránh khỏi sai lệch.
Tỷ như Hoàng đế khai quốc đầu tiên của vương triều ở dương gian, trên sách sử thường sẽ ghi lại rằng lúc ra đời có hào quang hoặc là tường vân hạ xuống gì đó, hay là mẹ của bọn họ thường xuyên mơ thấy rồng phượng hoặc tiên nhân khác gì đó.
Trên thực tế.
Hầu Tử còn nhớ.
Lần đầu tiên nó gặp Đệ nhất đúng là ở nơi này.
Chỉ là chuyện nó bị phong thái của Đệ nhất thu phục thì chính là chuyện hoang đường đấy.
Chẳng qua là.
Ban đầu, đúng là Hầu Tử nó bị Đệ nhất thu hút.
Không phải là bởi vì phong thái anh tuấn cùng với thiên phú trời ban của Đệ nhất.
Mà là bởi vì lúc trước, đám đầu trâu mặt ngựa đi theo sau Đệ nhất kia đang kéo theo mười xe chuối tiêu lớn đấy.

Trong không gian được tạo ra bởi máy truyền tin mặt nạ.
Cuộc trao đổi.
Vẫn còn tiếp tục.
- Chít chít chít chít chít chít! ! ! ! !
- Chi.
- Chít chít chít chít! ! ! ! !
- Chi.
- Chít chít! ! ! ! ! !
- Chi…
- Chi?
- …
- Chít chít chít chít! ! ! !

Trong địa ngục, thân thể của Hầu tử màu đen bắt đầu tan vỡ, nhục thân của nó bắt đầu sụp đổ, bắt đầu dung nhập vào trong đầm lầy màu đen ở nơi này, sáp nhập vào nơi mà nó đã gặp Đệ nhất lần đầu tiên.
Tần Nghiễm Vương ở bên cạnh chứng kiến một màn này.
Dương gian.
Trên sân thượng.
Khóe miệng của Hầu Tử bẩn mang theo nước miếng cũng mang theo nụ cười.
Mặt mũi dần dần đông cứng lại.
Mặt nạ màu bạc vốn đang mang trên mặt.
Cũng chậm rãi rớt xuống.
Nó.
Kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận