Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1183: Nhất định là duyên phận đặc thù (1)

Đúng vậy, đối mặt với một mảnh vườn rau xanh một lát, lại có một loại cảm giác như đang đối mặt với một kiệt tác nghệ thuật.
- Không thấy nha.
Cô gái da đen vừa ngồi xổm trên đất kiểm tra đất đai vừa trả lời, mỗi ngày cô ấy đều kiểm tra đất đai trong vườn rau xanh, sau đó sẽ tiến hành điều chỉnh chi tiết, để bảo đảm cấu tạo và tính chất đất đai ở nơi này luôn đạt được tốt nhất.
Trong đất, Deadpool – chỉ còn một cái đầu lộ ra khỏi đất – nghiêng đầu chỉ về phía bên ngoài một chút.
Ý là lão đạo đi ra ngoài rồi.
- Đi ra ngoài rồi? - Hứa Thanh Lãng cắn một trái cà chua vừa mới hái xuống, vừa nhai vừa nói:
- Sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, chuyện gì mà gấp gáp như vậy chứ.
Deadpool lắc đầu một cái, tỏ ý anh ấy cũng không biết.
Trong ngoài tiệm sách, những cây cối màu xanh lục có thể nhìn thấy được, hoặc phần cây cối trong một số góc tường không nhìn thấy được, thật ra thì đều tương đương với đôi mắt và đôi tai của Deadpool, anh ấy chính là hệ thống an ninh của tiệm sách, bất luận kẻ nào ra vào, cũng không chạy thoát “camera” của anh ấy.
Lắc đầu một cái, lão Hứa cũng không nghĩ nhiều nữa, xách rau cải vừa mới hái xong trực tiếp rời khỏi vườn rau xanh.
Từ sau khi có vườn rau xanh, Hứa Thanh Lãng thấy phần công việc của mình đã dễ dàng hơn rất nhiều, một ít rau cải gì đó hoàn toàn có thể trực tiếp hái ở cách vách về dùng.
Hơn nữa còn là tự nhiên không chất độc hại, nếu như không phải cân nhắc đến chuyện diện tích trồng trọt hạn chế, cộng thêm còn phải bảo đảm sản lượng hoa Bỉ Ngạn, Hứa Thanh Lãng thật sự muốn thu hoạch hết cây ăn quả và cây dây leo này đấy, sau này cũng có thể sửa lại tên tiệm lại luôn, không gọi là Thâm Dạ Thư Ốc nữa, gọi là Thâm Dạ Nông Trang (trang trại đêm khuya) hoặc là Thâm Dạ Quả Viên (vườn cây ăn quả đêm khuya) đi.
Đương nhiên rồi, thành phẩm này, thật ra thì chi phí cũng không thấp, tuy nói nhân công là miễn phí, nhưng ngẫm lại mà xem, trồng rau trên phố đi bộ thương mại phồn hoa nhất ở khu trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng.
Thật là xa xỉ nha!
Đi tới cửa tiệm sách, Hứa Thanh Lãng cầm bảng hiệu “đang kinh doanh”, lật lại, biến thành “tạm ngừng kinh doanh”.
Tiệm sách lúc này, một quỷ sai cũng không có ở nhà, chuyện kinh doanh này vốn là không làm được nữa, cộng thêm lão đạo – người thích ngồi ở phía sau quầy bar xem TV giết thời gian – cũng không có ở nhà, Hứa Thanh Lãng cũng lười tự mình ngồi vào chỗ đó làm đồng hồ quả lắc, dứt khoát đóng cửa trước.
Lên lầu, quay về phòng của mình, dời tấm thảm đi, lộ ra phù văn trận pháp huyền ảo chằng chịt rối tung ở bên dưới, nơi này đã thành như vậy từ lâu rồi, Hứa Thanh Lãng thích sửa phòng của mình lại thành một căn phòng triển lãm trận pháp, lúc trước lần đầu tiên luật sư An bước vào, thật đúng là bị chói mù mắt chó luôn.
Ở một bên vách tường, treo một tấm bản đồ Trung Quốc to lớn, bên trên còn có rất nhiều lá cờ nhỏ.
Từ lần trước, lúc ông chủ Châu mang theo một đám người cùng nhau tới Tứ Xuyên, Hứa Thanh Lãng cũng đã bắt đầu điều tra cảm ứng vị trí thực sự của sư phụ cậu ta.
Đương nhiên rồi, có lẽ không phải sư phụ của cậu ta, hoặc giả là một thứ khác, mà sư phụ của cậu ta, chính là được sinh ra từ trong thứ đó.
Nghe có chút khó hiểu, nhưng nguyên lý chính là như vậy.
Một kẻ muốn chết cũng không chết được, đột nhiên bị giày vò thành đạo sĩ trầm luân trong vệ đạo, thật ra thì sớm đã không còn có thể xem là người được nữa, sự chết đi và tái sinh của ông ta, vẫn luôn khó lòng phân biệt được.
Dựa theo phương châm lớn ban đầu của ông chủ Châu.
Cá Mặn áp đảo mọi thứ!
Để cá mặn tốt hơn.
Vậy thì phải: người phạm vào Cá Mặn tôi, xa gần đều giết!
Mà người sư phụ này của Hứa Thanh Lãng, coi như là đã hai lần kết tử thù với tiệm sách, có thể suy ra, nếu như cho ông ta thêm một cơ hội nữa, lần tiếp theo ông ta “sống lại”, nhất định sẽ trực tiếp tìm tới gây phiền phức cho tiệm sách bên này.
Nếu như là hạ chiến thư, quần đấu hay độc đấu trên võ đài gì đó, vậy thì coi như xong đi, mấu chốt là con hàng này có vô số thủ đoạn và phương pháp không thể tưởng tượng được, hoàn toàn khiến cho người ta khó lòng phòng bị, tỷ như trận chiến lúc doanh câu còn chưa tỉnh lại kia, ông ta đã tới.
Cái tai họa ngầm này, phải chủ động loại bỏ trước thời hạn.
Hứa Thanh Lãng đã cảm ứng được vị trí của sư phụ cậu ta từ rất sớm.
Ở trung tâm của trận pháp trước mặt, có đặt một cái bình thủy tinh, bên trong cái bình đó là mấy hạt châu màu đen, chính là vết tích đã để lại sau khi sư phụ cậu ta xuất hiện lần trước.
Mà chuyện mà dạo này lão Hứa vẫn luôn thực hiện, thật ra thì chính là đang dựa vào những dấu vết này tiến hành hướng truy tìm ngược lại, để cảm ứng được vị trí của đối phương.
Nhưng kết quả mỗi ngày truy ngược, lại làm cho người ta có chút dở khóc dở cười.
Ngày này là ở tây nam, ngày kia thì lại hướng đông bắc, hôm nay là ở hướng nam, ngay mai lại là ở tây bắc, tóm lại, chính là đang không ngừng chạy vòng quanh từ đầu, mông, sau lưng, trứng… của con gà trống trên bản đồ.
Không ngừng đánh thành vòng tròn.
Chỉ là không dựa vào vị trí phần bụng con gà mà thôi.
Cũng không biết được rốt cuộc bên kia đã phát sinh chuyện gì, chứ đừng nói đến rốt cuộc là bên đó đang làm chuyện gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định là, lấy loại phương thức “lướt ngang qua” đi lung tung không có mục đích như thế này của đối phương, dựa vào nhân lực và vật lực hiện tại của tiệm sách, muốn tìm ra được đối phương, lại tiến hành công kích vào điểm cố định, căn bản là chuyện không thể nào xảy ra được.
Hứa Thanh Lãng khoanh chân ngồi xuống, có chút giống như là đang hoàn thành nhiệm vụ, lại tựa như bắt đầu thúc giục khởi trận pháp.
Bắt đầu chậm rãi vận hành trận pháp, hạt châu màu đen trong bình thủy tinh bắt đầu hơi run chuyển.
Hứa Thanh Lãng trầm xuống tâm, bắt đầu đi cảm ứng.
Đột nhiên.
Hứa Thanh Lãng mở mắt ra.
Miệng há mở.
Trong đôi mắt của cậu ta, mang theo kinh hỉ, lộ ra sợ hãi, mang theo tức giận.
Đồng thời cũng lộ ra một vẻ vội vàng không kịp chuẩn bị!
- Ông ta… đang ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận