Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 481: Chị gái và em trai

- Ai.
Trong phòng gác cửa khu dân cư, lão Đổng ngáp một cái.
Bình thường đều là lão trực đêm, đã sớm quen chuyện này.
Bởi vì phòng tân hôn của con trai đang được sửa chữa, con trai và con dâu bận đi làm, ban ngày đương nhiên lão phải dành thời gian trông coi tiến độ sửa chữa. Vì việc này, thời gian nghỉ ngơi vốn có của lão bị áp súc, khiến mỗi tối khi lão trực ban lại cảm thấy rất buồn ngủ.
Nhưng lão không thể ngủ thật, camera giám sát nơi này vẫn đang mở, nếu phía trên biết bản thân mình ngủ thiếp đi trong lúc trực đêm, đoán chừng phần công tác này khó có thể giữ được.
Cưỡng ép nâng mí mắt.
Lão Đổng sờ sờ cằm của mình.
Nhìn thấy một bé gái đi từ cửa đến.
Bé gái đi tới trước lối thoát hiểm, cửa an toàn tự động mở ra.
Lối thoát hiểm là cửa phải có thẻ quẹt của gia đình trong chung cư mới có thể mở, nếu người ngoài muốn đi vào, cần phải tới chỗ lão Đổng đăng ký, sau đó lão Đổng mới có thể mở cửa.
Lão Đổng kinh ngạc một chút.
Dường như mới vừa rồi mình không phát hiện bé gái kia thò tay vào túi lấy thẻ ra, quét máy cảm ứng trên cửa an toàn.
Vì sao cửa lại tự mở ra?
Lão Đổng nghiêng thân thể, nhìn về phía bên kia.
Lão vẫn cảm thấy.
Hẳn là vừa rồi bản thân mình hoa mắt, dù sao thì mình cũng quá buồn ngủ.
Đột nhiên.
Một luồng khí tức lạnh lẽo kéo tới.
Lão Đổng run rẩy theo bản năng.
Lạnh quá, thật sự là rất lạnh lẽo.
Có thể không lạnh không?
Phải biết rằng.
Ngay phía sau bé gái kia là hơn trăm con lệ quỷ nối đuôi đi theo, chẳng khác gì có chừng trăm lệ quỷ đứng xếp hàng đi qua trước mặt lão Đổng.
Lớn tuổi, dĩ nhiên thân thể cũng không còn tốt nữa, lại thêm mấy ngày nay lão Đổng ngủ không đủ giấc, tinh thần càng uể oải. Một đám âm hồn đi tới như thế đương nhiên lão không thể chịu nổi.
Qua một hồi lâu.
Loại cảm giác lạnh như băng này mới biến mất không thấy gì nữa.
Lão Đổng vội vàng cầm lấy ly trà cẩu kỷ bản thân mình ngâm.
Liên tục uống mấy ngụm lớn.
- Mình bị cảm rồi sao?
Đưa thay sờ sờ trán của mình.
Lão Đổng có chút bận tâm tới thân thể của mình.
Về phần bé gái vừa rồi, lão đã sớm quên.
- Cạch... ... Cạch... ... Cạch... ...
Đây là tiếng giày xăng-̣đan ma sát mặt đất.
Chu Thắng Nam đi tới trước một tòa nhà.
Khẽ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của cô bé khoanh vùng ở vị trí lầu ba.
Bên người cô bé, trên trăm đầu lệ quỷ mắt thường không nhìn thấy được cũng cùng ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia, quả nhiên là.
Chỉnh tề.
- Gâu! Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu! ! ! ! !
Tầng dưới cùng của tòa nhà là ga ra, hẳn là có người thả chó mình nuôi dưỡng trong ga-ra.
Lúc này, ở phía sau gara có một con chó vàng bị nhốt trong lồng bắt đầu sủa lên.
Bình thường nó luôn dịu ngoan, rất ít khi mở miệng sủa, chủ nhân của nó còn cho rằng chó nhà mình là chó câm.
Nhưng hôm nay.
Nó lại sủa rất điên cuồng.
Mắt chó không ngừng ngóng về phía bên ngoài.
Còn có thể nhìn thấy một số đồ vật người thường không thể nhìn thấy.
- Chó ngoan, đừng ầm ĩ.
Chu Thắng Nam nhìn về phía cửa nhà để xe, nói khẽ.
Cô bé vẫn còn nhỏ, rất thích mấy thú cưng như chó mèo.
Bên người cô bé, trên trăm bé gái lệ quỷ cùng nhau nhìn sang.
Trong nháy mắt.
Con chó vàng vừa rồi còn đang sủa điên cuồng phủ phục trên mặt đất.
Ở vị trí tai mắt mũi miệng có máu tươi thẩm thấu ra ngoài.
Chậm rãi.
Thân thể của nó cũng liền bất động.
Thế giới trở nên an tĩnh.
- Thật ngoan.
Chu Thắng Nam lại ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu.
Đồng thời.
Trong đội ngũ, có một lệ quỷ chậm rãi đi ra.
- Đi thôi, chị.
Chu Thắng Nam nói.
Cô bé không gọi tên của lệ quỷ kia, bởi vì trong số các bé gái nơi này, ngoại trừ cô bé, những người khác đều không có tên.
Đều là tồn tại còn chưa ra đời, từ lúc còn trong bụng mẹ đã bị cha mẹ quyết định bỏ đi, nào có ai đi đặt tên cho mấy cô bé này?
- Lên hỏi thử xem, rốt cuộc là vì sao.
Bé gái lệ quỷ lặng lẽ đi tới đầu hành lang, bóng người.
Tiến vào bóng tối.
Người còn lại.
Tiếp tục đứng bên cạnh Chu Thắng Nam, cùng ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Hôm nay các cô bé đến.
Vì muốn hỏi một ít chuyện.
Một ít chuyện.
Vốn là chuyện vô cùng dễ hiểu với người ngoài.
Nhưng với bản thân các cô bé, đây lại là chuyện không cách nào hiểu được.
... ... ...
- Ai, mệt chết tôi rồi.
Người phụ nữ mới vừa quét tước nhà vệ sinh xong, cởi giày của mình ra, nằm trên ghế sofa.
Cô bé nhìn thoáng qua cậu con trai đang ngồi bên cạnh chơi đồ chơi, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chuẩn bị híp mắt một hồi.
Hôm nay bố cậu bé về muộn, phải đến hừng đông mới trở về.
Từ sau khi sinh con trai ra, thân thể của người phụ nữ cũng không còn khỏe mạnh như trước, không tiện ra ngoài làm việc, chỉ có thể ở nhà chăm lo cho con.
Gia đình vốn là hai người đi làm, hiện tại lại biến thành nhà ba người, nhưng chỉ có một mình chồng có thể kiếm tiền, đương nhiên áp lực của người chồng cũng trở nên lớn lao.
Nhất là khi con trai còn rất không bớt lo, quá nghịch ngợm.
Có đôi khi người phụ nữ lại nghĩ tới, nếu như trước đây bản thân mình không phá thai, hiện tại hẳn con gái lớn có thể chăm sóc cho con trai nhỏ rồi nhỉ?
Bản thân mình.
Có phải cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút không?
Nhưng nào có ai biết được, muốn có hai con cũng không đơn giản như vậy.
Tính ra, không có con trai mới là xui xẻo nhất.
Trước đây, vì chuyện con riêng mà cư dân mạng toàn quốc đã dùng ngòi bút làm vũ khí, nếu đặt tại lúc này, hướng gió thay đổi, hẳn sẽ không bị mắng thảm như vậy nữa nhỉ?
Người phụ nữ đổi tư thế nằm, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại. Bà ta mệt mỏi, chỉ làm chút việc nhà đã thở hổn hển, lưng eo cũng mỏi, chỉ có thể tạm thời híp mắt nghỉ ngơi một hồi.
Bé trai tiếp tục ngồi chồm hổm trên thảm trải sàn, chơi đồ chơi trước mặt mình.
Đột nhiên.
Bé trai có chút sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Dường như cậu bé nhìn thấy có người đang đứng trên cửa, nhưng cậu bé không rõ lắm rốt cục người kia là ai.
Thật ra mắt trẻ nhỏ còn có thể nhìn thấy một số vật đặc thù, nhưng chờ sau khi trưởng thành hơn một chút lại không nhìn thấy nữa.
Nguyên nhân là vì ăn nhiều hoa màu, bị hồng trần ô nhiễm, cặp mắt kia cũng không còn linh túy như lúc vừa ra đời.
- Ác ác đó!
Cậu bé cầm món đồ chơi trong tay mình kêu lên, như đang bắt chuyện với người kia, kêu người kia qua đây, cùng chơi đùa với mình.
Bé gái chậm rãi đến gần cậu bé.
Cô bé nhìn cậu bé đang vô tư hồn nhiên chơi đùa.
Đây là.
Em trai của mình đúng không?
Bé gái lại nhìn về phía ghế sa lon.
Nơi ấy.
Là mẹ của mình.
Đúng vậy, là mẹ của mình, cô bé có thể cảm giác được, dù sao thì mình cũng là “thịt” rơi từ trên người bà ta xuống.
Bé gái lần thứ hai nhìn về phía bé trai trước chân.
- Em... rất vui vẻ sao?
Bé gái chậm rãi ngồi chồm hổm xuống.
Nhìn chằm chằm em trai của mình.
Đây là.
Em trai ruột của cô bé.
Bé trai tiếp tục chơi xếp gỗ của mình, tựa như không quá để ý tới người đang đứng bên cạnh mình. Trên thực tế, ngoài khoảnh khắc cậu bé vừa nhìn thấy cô bé.
Chậm rãi.
Cậu bé không còn nhìn thấy cô bé nữa.
Giới hạn Âm Dương, chỉ dựa vào mắt của người bình thường thật khó có thể phá vỡ.
- Vì sao em có thể vui cười mà sinh hoạt nhanh như vậy...
- Mà chị.
- Lại không thể?
Bé gái cau mày, lầm bầm lầu bầu.
Trong mắt cô bé, nỗi căm hận đang không ngừng ngưng tụ, như nước lũ gần phá đê, sắp nuốt chửng tất cả!
Chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ.
Khi bé gái đứng ở chỗ này.
Nhìn em trai của mình đang ở trong ngôi nhà ấm áp, sống dưới sự quan tâm của cha mẹ, trải qua tháng ngày hạnh phúc không buồn không lo.
Nỗi hận và bất bình trong lòng cô bé lập tức bị kích phát ra.
Dựa vào cái gì?
Vì sao?
Bé trai để xếp gỗ trong tay xuống, len lén liếc qua mẹ mình đang nằm trên ghế sofa, như đang xác nhận có phải mẹ của mình đã ngủ rồi không.
Thấy mẹ của mình đã phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Bé trai lập tức chạy về phía phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra.
Bên trong có cocacola ướp lạnh.
Cậu bé rất thích uống cocacola, nhưng cha mẹ cậu bé lại không cho phép cậu bé uống quá nhiều, cho nên mỗi lần cậu bé đều không thể uống thật đã được.
Thừa dịp mẹ ngủ thiếp đi.
Cậu bé muốn tự len lén uống.
Nhưng vóc dáng cậu bé quá thấp.
Chỉ có thể miễn cưỡng mở cửa tủ lạnh ra.
Lại với không tới.
Tủ lạnh được đặt sát vào tủ ở bếp.
Cho nên cậu bé chạy tưới trước ghế, bò lên ghế, sau đó chuẩn bị bò lên quầy bếp, đến lúc đó cậu bé có thể đứng trên quầy lấy coca.
Bò được lên ghế đã rất khó khăn, đợi tới khi cậu bé bò lên trên quầy, cậu bé không phát hiện trên quầy trước mặt mình vừa lúc đặt một chiếc thớt gỗ cùng với một con dao phay mẹ mình mới dùng để cắt đồ ăn.
Tay bé trai lục lọi cầm lấy quầy, cậu bé muốn bắt được thứ gì đó để leo lên. Cậu bé rất cố gắng, nhưng vóc dáng cậu bé quá nhỏ.
Trong lúc không cẩn thận, cậu bé mò tới cái thớt gỗ, theo bản năng cậu bé bắt đầu kéo thớt gỗ xuống.
Dao phay ngay phía trên thớt gỗ bắt đầu trượt về phía cậu bé.
Bé gái đứng ở cửa phòng bếp.
Nhìn mỗi một động tác của em trai mình.
Cô bé nhìn thấy thớt gỗ, cũng nhìn thấy dao phay.
Thậm chí.
Cô bé có thể tưởng tượng ra cảnh đợi lát nữa, khi em trai mình bị dao phay nện vào, tràng diện sẽ máu thịt be bét ra sao.
Trong lúc nhất thời.
Đáy lòng cô bé lại sinh ra cảm giác vui vẻ mãnh liệt.
Nên.
Nên.
Nên!
Bé trai tiếp tục lục lọi.
Hơn một nửa thớt gỗ đã lộ ra khỏi quầy.
Rốt cục.
Cái thớt gỗ cũng đập xuống,
Dao phay kia cũng rơi thẳng về phía mặt bé trai.
- Bịch... ...
Bỗng nhiên cái ghế dưới chân bé trai lắc lư, bé trai té từ trên ghế xuống.
- Bốp... ...
Dao phay rơi vào vị trí cách bé trai rất xa, đập trên gạch men sứ phát ra tiếng vang lớn.
Bé trai hoàn toàn không biết mới vừa rồi bản thân mình gần như vừa đi lướt qua Quỷ Môn Quan, cũng không biết suýt chút nữa mình đã lâm vào khổ nạn như thế nào.
Càng sẽ không biết.
Bé gái vốn đứng ở cửa phòng bếp.
Ngay trong nháy mắt khi cái thớt gỗ rơi xuống.
Bỗng nhiên xuất hiện ở bên người cậu bé, đẩy cậu bé một cái.
Bé gái có chút mờ mịt mà nhìn hai tay mình.
Cô bé không biết tại sao mình muốn làm như vậy.
Bản thân mình.
Rõ ràng rất hận cậu bé.
Không phải vì cha mẹ mình muốn cậu bé.
Nên mới không cần mình sao.
Vậy ban nãy mình.
Vì sao phải cứu cậu bé?
Vì sao?
Người phụ nữ đang nằm ngủ miên man trên ghế sofa nghe được tiếng dao phay rơi xuống đất giòn vang, lập tức mở mắt ra, nhảy dựng từ trên ghế salon lên, vọt tới phòng bếp.
Người phụ nữ nhìn thấy dao phay rơi bên cạnh, cũng nhìn thấy con trai té lăn trên đất.
Bà ta lập tức nhào tới, đầu tiên là kiểm tra con trai, phát hiện trên người con trai mình không có vết dao.
Lúc này, bà ta mới vô cùng hoảng sợ mà ôm con trai vào trong lòng ngực mình.
- Sao con lại nghịch ngợm như vậy! Sao con lại nghịch ngợm như vậy! Làm mẹ sợ muốn chết, con làm mẹ sợ lắm con có biết không... ...
- Mẹ... ...
Bé gái đứng bên cạnh người phụ nữ,
Nhìn người phụ nữ ôm em trai mình.
Chậm rãi.
Cô bé cũng ngồi chồm hổm xuống.
Đặt mặt mình trên bả vai mẹ.
Phảng phất như mẹ của mình đang ôm em trai mình, đồng thời cũng đang ôm cô bé.
Thật giống như.
Cô bé cũng được sống trong nhà này, cũng là một thành phần trong gia đình này.
Cô bé thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt.
Cô bé không nhìn thấy.
Khói đen trên người mình đang từ từ mà tiêu tán.
Lần này.
Là hoàn toàn tiêu tán...
Bạn cần đăng nhập để bình luận