Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 461: Uy thế của thần thú!

Rạng sáng, hơi mát mẻ.
Trạm xe buýt đối diện cục cảnh sát, Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh ngồi ở đàng kia đã lâu.
Có thể nói, sau khi Hầu Tử chạy đi không bao lâu, đám người trong phòng sách đều xuất động, phân ra canh giữ vị trí bốn chung quanh đồn cảnh sát.
Hẳn là Hầu Tử dự định cứu lão đạo.
Lão đạo nuôi tiểu Hầu Tử như cháu trai ruột của mình, tiểu Hầu Tử cũng thật sự coi lão đạo là người thân cận nhất của nó.
Có đôi khi Châu Trạch còn cảm thấy buồn cười.
Những năm gần đây lão đạo giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo khó, kết quả là không học sinh nào có lương tâm bằng một con súc sinh.
Trương Yến Phong nói, những ngày lão đạo bị giam, có không ít điện thoại gọi tới thúc gửi tiền.
Lão Trương trực tiếp nói cho bọn họ biết lão đạo đã phạm vào vụ án giết người, hiện tại lão là đối tượng tình nghi trọng điểm, đám gia trưởng của những học sinh được giúp đỡ lập tức cắt bỏ quan hệ ngay trong điện thoại, bọn họ rất sợ tiền của lão đạo đều là tiền không sạch sẽ, cảnh sát sẽ bắt bọn họ trả lại.
Bạch Oanh Oanh đứng lên đi tới sau lưng Châu Trạch, bóp vai cho ông chủ nhà mình.
- Ông chủ, anh nói xem vì sao con khỉ kia còn chưa tới?
- Đoán chừng là nó bị thương, đang tự mình xử lý vết thương, còn phải tốn một ít thời gian nữa mới tới được.
- Vậy nếu lỡ hôm nay nó không đến, ngày mai mới đến thì sao?"
- Nó không thể tồn tại trong trạng thái kia quá lâu. Một là sau khi đánh một trận trong phòng sách, nó đã tiêu hao rất nhiều, hai là căn bản nó bất ổn, mới vừa phục hồi được một chút, nó không thể đợi tới ngày mai.
- Chẳng lẽ đợi tới ngày mai khi nó biến trở về thành tiểu Hầu Tử mới cầm cây chùy đồ chơi, dẫn một đám mèo hoang chó hoang đi cướp ngục?
- Nói cũng đúng. – Hiển nhiên Bạch Oanh Oanh hiểu rõ.
Thật ra, trong lòng Châu Trạch rất rõ ràng, nếu là tiểu Hầu Tử lúc trước, ngược lại nó có thể phân rõ lí lẽ, cũng biết phòng sách đang chuẩn bị xuất thủ cứu lão đạo.
Nhưng hiện tại, vào lúc này, Hầu Tử còn đang đắm chìm trong trạng thái phẫn nộ vì chuyện kiếp trước. Nói ngắn gọn hơn chính là đầu óc hơi ngu xuẩn.
Thử nghĩ một chút xem.
Một con yêu hầu đầu óc hơi ngu xuẩn.
Bỗng nhiên vọt vào cục cảnh sát.
Chậc chậc.
Kết quả rất có thể là gây ra đại họa.
Đối với tiểu Hầu Tử, đối với người trong cục cảnh sát, thậm chí là đối với một đám quỷ sai trong phòng sách, tất cả đều không thể thoát khỏi liên quan, dù sao thì Hầu Tử cũng xuất thân từ phòng sách.
Giống như đám chủ dẫn chó đi dạo nhưng lại không mang theo xích chó vậy. Nếu vì không mang xích chó khiến con chó gây ra họa lớn gì, khi tới âm ty chịu hình phạt, nhất định tội lỗi sẽ dính tới trên đầu người chủ này.
Châm một điếu thuốc, mới vừa hút được hai ngụm, di động đã đổ chuông.
Là điện thoại của luật sư An.
- Alo.
- Ông chủ, cảm ứng được, nó đang ở vị trí góc giữa tôi với anh, hiện tại tôi đang chạy về phía đó.
Châu Trạch cũng lập tức đứng dậy, ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh đi theo mình.
Lần này.
Không thể nương tay.
Cho dù có đánh thương Hầu Tử thậm chí là tạm thời đánh gãy chân của nó.
Cũng phải mang nó về.
Đây cũng là vì muốn tốt cho nó.
Đám Đại Tiên Nhi bên phía rừng già đông bắc, nguyên một đám trâu bò tới nhường nào, nhưng có ai từng nghe nói bọn chúng dám xuống núi làm hại nhân gian bao giờ chưa?
Thậm chí là chủ động đi tới cơ quan quốc gia như nơi này bạo lực xông thẳng vào?
Hầu Tử nó có trâu bò hơn nữa, lẽ nào có thể trâu bò hơn cả lão tổ tông Tôn Ngộ Không của nó sao?
Tôn hầu tử đại náo thiên cung thoải mái nhất thời, cuối cùng không phải đã bị trấn áp ngay lúc ấy luôn sao?
Tốc độ Châu Trạch chạy đi rất nhanh, luật sư An cũng không nán lại chút nào.
Nhưng không biết có phải con khỉ này đã sớm cảm ứng được mọi người đang ở đây hay không.
Sau khi nó hiện thân.
Lại có thể không dừng lại chút nào.
Trực tiếp nhảy qua tường vây của cục cảnh sát, liên tiếp mà phóng thẳng vào bên trong.
Luật sư An cũng vượt qua tường vây, đang chuẩn bị mạnh mẽ ra tay khuất phục Hầu Tử, bỗng nhiên trên nóc nhà, nơi cao nhất trong cục cảnh sát xuất hiện một luồng sáng.
Luật sư An vừa nhìn thấy luồng sáng này, sợ đến mức lập tức lui về phía sau.
"Chửi thề" một tiếng.
Anh ta trực tiếp nhảy ra khỏi tường vây.
Vừa lúc, anh ta nhìn thấy Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh mới vừa chạy tới.
- Tôi nói anh này, vì sao anh chạy vào rồi lại nhảy ra? Anh đang luyện vượt rào cản sao?
Ông chủ Châu không hiểu rốt cuộc luật sư An đang làm gì.
Nhưng anh vẫn lập tức ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh bên người đi vào, dùng thủ đoạn bạo lực trực tiếp nhất bắt lấy Hầu Tử kia.
- Không thể vào, không thể vào!
Luật sư An đưa tay nắm lấy cánh tay Bạch Oanh Oanh.
Châu Trạch có chút nghi ngờ mà nhìn về phía anh ta.
Chỉ thấy luật sư An vốn đứng đắn trầm ổn, lúc này không chỉ bị hù tới sắc mặt trắng bệch, ngay cả mồ hôi hột cũng như không cần tiền mà túa ra tràn lan.
- Vì sao anh lại bị dọa tới mức này?
Châu Trạch vừa hỏi vừa ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh tạm thời chớ đi vào.
Có thể hù luật sư An thành bộ dạng như thế này.
Châu Trạch cũng không dám để Oanh Oanh nhà mình đi vào mạo hiểm.
Hầu Tử, lão đạo và vân vân, thiên hạ thái bình hoặc thiên hạ đại loạn và vân vân, dưới cái nhìn của Châu Trạch, tất cả đều không quan trọng bằng an toàn của Oanh Oanh nhà mình.
- Hầu Tử không làm mất yêu khí của mình, cũng không giảm địch ý của mình.
- Hiện tại thằng này quá ngu.
- Trực tiếp phóng xuất ra yêu khí và địch ý với bót cảnh sát, còn nhào thẳng vào bên trong.
- Hiện tại gặp phải phiền toái.
- Nó đánh thức phân thân kia rồi!
- Phân thân? - Châu Trạch ngạc nhiên: - Ý anh là cục cảnh sát này còn chăn nuôi đại yêu gì đó?
Đây đúng là chuyện lạ một phương.
Châu Trạch biết rất rõ, trước đây phía dưới cục cảnh sát có một sở nghiên cứu của người Nhật Bản, chỉ có điều hiện tại nó đã bị đào móc thanh lý sạch sẽ rồi.
- Không phải cục cảnh sát chăn nuôi, sao cục cảnh sát có thể có loại đồ vật này.
- Đó là cái gì?
- Là... ...
Luật sư An còn chưa nói lời này ra khỏi miệng.
Bỗng nhiên một tiếng gầm truyền đến từ trong cục cảnh sát!
Đây không phải tiếng kêu của con khỉ.
Hiện tại Hầu Tử còn không cách nào kêu ra tiếng uy nghiêm như vậy.
Tiếng này.
Khiến luật sư An sợ đến hai đầu gối như nhũn ra, gần như muốn quỳ xuống.
Thân hình Bạch Oanh Oanh cũng run lên, đỡ tường.
Châu Trạch nhìn nhìn lão An, lại nhìn nhìn Bạch Oanh Oanh.
Anh đang do dự.
Bản thân mình có nên mềm chân ra một chút không?
Nhưng vấn đề là.
Anh nghe được tiếng kêu, nhưng chỉ là tiếng tượng thanh thôi, có đáng sợ như thế sao?
- C-K-Í-T..T...T! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng la thảm thiết của Hầu Tử truyền đến.
Một màn kế tiếp.
Khiến Châu Trạch mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy yêu hầu khí thế hung hăng bị một đầu gì đó có thể hình thoạt nhìn hơi giống Kỳ Lân trực tiếp ném ra.
Yêu hầu rơi trên mặt đất.
Đập gãy một cây đại thụ.
Trên mặt đất cũng xuất hiện một hố sâu.
Theo lý thuyết, động tĩnh lớn như vậy lại xuất hiện ở phụ cận cục cảnh sát, cho dù là sau nửa đêm cũng phải kinh động đến cảnh sát bên trong mới đúng.
Nhưng trên người Hầu Tử có yêu khí ngang dọc, lại thêm trên người con độc giác thú trông rất giống Kỳ Lân kia không ngừng tản ra quang huy như ánh nắng chiều, không ngờ có thể tươi sống tạo thành một kết giới ở chỗ này.
Nói ngắn gọn lại.
Cho dù hiện tại có người lấy RPG ra bắn một phát.
Người lân cận cũng không cách nào phát hiện.
Nguyên lý cũng giống như lần trước, khi Châu Trạch và Hầu Tử đại chiến ba trăm hiệp ở bệnh viện, làm vỡ nát vô số thủy tinh nhưng đám bác sĩ đang làm giải phẫu ở bên cạnh vẫn cứ tiếp tục làm giải phẫu vậy.
Hầu Tử ăn quả đắng, nhưng hiện tại đầu óc thằng này không bình thường, người bình thường gặp phải đối thủ mình đánh không lại, không, cho dù là yêu, đại tiên.
Nhìn Bát cô nãi và Hoàng a ca xem.
Nên kinh sợ bọn chúng vẫn sẽ kinh sợ.
Nhưng Hầu Tử lại không kinh sợ, nó còn cứng rắn hơn lúc vừa rồi, đứng lên, vừa rít gào vừa nện thẳng vào lồng ngực của mình, lại có thể chủ động vọt thẳng về phía độc giác thú kia!
Bên trong.
Giam giữ ông nội của mình.
Là người may quần áo, làm túi sách cho mình.
Là người tắm cho mình hằng ngày, còn chơi đùa với mình.
Lão không có bản lĩnh gì.
Ở trong phòng sách lão thường xuyên bị lấy ra làm trò cười cho mọi người.
Nhưng lão vẫn như ăn mật, thoạt nhìn thường xuyên trưng ra bộ dạng khiến người khác buồn cười.
Nhưng lão đối tốt với mình từ tận đáy lòng!
Nó nhất định phải cứu lão ra.
Ai cũng không thể ngăn cản được!
Hầu Tử tiến lên.
Hầu Tử bị tát bay.
Hầu Tử lại xông tới.
Hầu Tử lại bị tát bay ra ngoài.
Hầu Tử lại... ...
Liên tục mà lên năm hiệp.
Ngay từ đầu con độc giác thú kia chỉ như đang bị động mà phòng ngự, đang bị động mà ngăn cản, nhưng theo Hầu Tử không ngừng công kích, Châu Trạch phát hiện bóng dáng độc giác thú này bắt đầu trở nên càng thêm ngưng thực.
Thậm chí.
Ngay cả đôi mắt không chút gợn sóng kia của độc giác thú.
Vào lúc này lại có thể xuất hiện thần thái.
Uy áp khủng bố.
Bắt đầu tràn ngập ra.
Phảng phất như đầu độc giác thú này đang dần dần thức tỉnh, cũng có thể là ý thức từ bản tôn đang truyền tới phía bên này nhiều hơn.
Luật sư An đang đứng bên cạnh trực tiếp nằm trên mặt đất lạnh run, không có chút hình tượng nào.
Bạch Oanh Oanh còn tốt hơn một chút, nhưng cô ấy cũng thấy rất khó chịu, rất áp lực, phảng phất như cô ấy gặp phải thiên địch.
Ông chủ Châu rất muốn đứng nói không đau eo mà hô một câu.
Thực sự.
Đáng sợ như vậy sao?
Vì sao tôi không cảm giác được chút gì vậy?
Chẳng qua, có một điều Châu Trạch đã hiểu rõ, vì sao trước đây khi mình vào cục cảnh sát mình lại cảm thấy áp lực, vì sao khi đối mặt với nơi như cục cảnh sát này mình lại theo bản năng cảm thấy bó tay bó chân.
Đồng thời.
Cũng hiểu rõ vì sao luật sư An lại muốn đợi tới khi lão đạo bị chuyển đến toà án thẩm phán mới ra tay cướp ngục trên đường.
Cơ quan bạo lực quốc gia.
Lại có thứ này trông chừng.
Lúc bình thường hoặc khi chỉ gặp chuyện bình thường nó sẽ không xuất hiện.
Nhưng một khi có chuyện phi nhân lực xuất hiện hay có yêu tà quấy phá, nhất là còn phá tới vô cùng quá đáng, nó sẽ cảm ứng được, hiện thân!
Trước đó, đám người Châu Trạch chỉ quấy rối nhẹ, hơn nữa bọn họ vốn không có ý phá hỏng, cho nên không kinh động tới nó.
Mà Hầu Tử.
Lại nghênh ngang gào thét:
Lão Tôn tới rồi!
Ăn một gậy của lão Tôn đi!
Trực tiếp gọi người ta ra!
Độc giác thú đạp Hầu Tử lật ngửa.
Sau đó nó dùng sừng của mình trực tiếp đâm thẳng về phía ngực Hầu Tử.
Hầu Tử chợt lóe.
Nhưng cánh tay của nó trực tiếp bị xuyên thủng.
Nếu như vừa nó không né tránh.
Có lẽ thứ bị đâm thủng kia là trái tim nó!
Độc giác thú không hề phòng ngự thuần túy nữa.
Nó bắt đầu nổi lên sát tâm!
Bản năng khiến Châu Trạch định đi tới ngăn cản.
Nhưng luật sư An lập tức túm lấy mắt cá chân Châu Trạch, lắc đầu nói:
- Hết thuốc chữa rồi, không thể đi, anh biết đây là cái gì không? Đây là linh của Pháp Thú, là Giải Trãi (1)!
(1) Giải Trãi (
獬豸

): tương truyền nó là linh thú biết phân biệt phải trái, thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ làm trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính. Nó còn có tên khác là Giải Trĩ (
解廌

). Vì tính cương trực của nó nên nhà Hán đã bắt chước ý ấy, gọi mũ các quan là Giải Trĩ Quan (
解廌冠

)
"Giải Trãi?" Rốt cục Châu Trạch cũng biết đây là vật gì.
Cái đồ chơi nhỏ này là tượng đá được trưng bày trước cửa rất nhiều cơ quan tư pháp từ thời cổ đại tới thời hiện đại, tượng trưng cho quyền uy và thần thánh của tư pháp, phân rõ trung gian!
Cục cảnh sát có vật này bảo hộ cũng không tính là kỳ quái.
Đồng thời Châu Trạch cũng hiểu vì sao luật sư An lại bị dọa thành bộ dạng này.
Luật sư An vốn mang tội.
Đối mặt với pháp thú.
Đương nhiên sẽ bị áp chế tới càng lợi hại hơn.
Người phạm tội càng nặng.
Khi đối mặt với Giải Trãi.
Phải thừa nhận thống khổ lại càng lớn!
Cái này.
Là chuyện không cách nào giải quyết bằng biện pháp hữu nghị.
Vậy vì sao bản thân mình lại không sao?
Là vì mình là người tốt đúng không?
Châu Trạch nghĩ như vậy.
- Giải Trãi giống dê, lông đen, bốn chân, trên đầu có hai sừng, là thần thú tọa hạ của Đế Nghiêu!
- Ông chủ, chúng ta không thể tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa, nếu không một khi bị nó chú ý tới, tôi nhất định sẽ bị nó chú ý. Nếu anh mạo phạm uy nghiêm của nó, khẳng định nó sẽ không bỏ qua cho anh.
- Hai sừng? - Châu Trạch chỉ chỉ đầu độc giác thú kia, nói: - Tôi chỉ nhìn thấy một sừng thôi.
- Tương truyền, thời kỳ thượng cổ, người chưởng quản một đời nào đó của U Minh Chi Hải ngồi không ăn bám, coi trời bằng vung.
- Giải Trãi từng tới địa ngục, muốn tạo ra một bộ luật nghiêm khắc rõ ràng.
- Kết quả, Giải Trãi và vị đứng đầu Minh Hải kia đánh một trận, bị vị đứng đầu Minh Hải kia cứng rắn bẻ gãy một sừng, đá ra khỏi địa ngục.
- Từ nay về sau, Giải Trãi chỉ phụ trách tư pháp dương gian, không dám tiếp tục xuống địa ngục nữa. Dần dần, hình tượng của nó ở dân gian cũng biến thành một sừng.
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận