Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1090: Gặp phải đối thủ (2)

Châu Trạch giơ tay lên, tỏ ý tiểu loli không cần nói nữa, chậm rãi nói:
- Có cảm giác có gì đó không đúng hay không?
- Không khí rất trong lành nha.
- Không chỉ vậy.
Châu Trạch khẽ cau mày, tiếp tục nói:
- Cái hoàn cảnh hiện tại này, khiến tôi có chút không thoải mái.
- Sao vậy?
- Cảm giác giống như cho tôi quay trở lại phòng giải phẫu vô khuẩn vậy, hơn nữa, từ tình huống trước mắt mà xem, lúc này, căn biệt thự nhà cô, đã được khử độc hoàn toàn rồi.
- Không biết trước đây nhà cô có chuột hay không.
- Nhưng tôi có thể đảm bảo.
- Hiện tại, cô lật tung tất cả ngõ ngách trong nhà cô, ngay cả một con trùng còn sống cô cũng không thể tìm được.
Ngọn lửa kia.
Thứ nó thiêu đốt không phải là vật bình thường.
Mà là thật sự… tịnh hóa!
Xóa đi tất cả sinh mệnh bên trong tòa biệt thự!
Có thể suy ra, nếu như lúc ấy mình chậm chân một bước, không thể rời khỏi khu vực này kịp thời, thì bản thân cũng sẽ trở thành đối tượng bị tịnh hóa.
Bây giờ ngược lại có thể hiểu được lý do mới vừa rồi Thiết hàm hàm chủ động, phỏng chừng anh ấy cũng không muốn chưa kịp nói câu nào thì đã bị anh liên lụy thành heo sữa quay.
Anh ấy vẫn thích cảm giác lúc anh bị đánh bị hành bị ép tới sưng mặt sưng mũi, còn anh ấy thì ở bên cạnh không lo lắng không sốt ruột chậm rãi nói mát hơn.
Châu Trạch đi vòng qua ghế sô pha đã ngã trên đất, đi về một hướng khác trong phòng khách.
Trên đất, một cái áo khoác màu đỏ, một cái quần jean màu xanh, cùng với một cái khẩu trang màu đen mỏng như cánh ve sắp xếp gọn gàng ở nơi đó.
Về phần người vốn đã mặc chúng, thì lại không có chút tung tích nào.
Cái khẩu trang này có chút thú vị, mới vừa rồi rõ ràng người kia đã mang nó, nhưng thật ra lại có thể nhìn thấy khẩu hình một cách rõ ràng.
Theo bản năng.
Châu Trạch cảm thấy cái khẩu trang này không đơn giản, có lẽ còn có những công dụng khác.
Chỉ tiếc.
Ông chủ Châu có bệnh thích sạch sẽ, nhất là những thứ như khẩu trang thế này, cảm giác dùng khẩu trang của người khác không khác gì dùng bàn chải đánh răng của người khác vậy.
Chẳng qua lại không nỡ quăng bỏ, có thể lấy về đưa cho luật sư An, ừm, hẳn là anh ta sẽ rất thích.
Ngồi xổm xuống bên cạnh đống quần áo.
Châu Trạch dùng móng tay của mình mở áo khoác ra, bên trong rỗng tuếch, nhưng cũng không phải hoàn toàn không phát hiện gì, đó chính là một phần ở bên trong áo khoác, có một vài đường vân còn lưu lại.
Thứ này.
Lại là một con rối!
Có người điều khiển nó, mới vừa rồi, phát động công kích với anh!
Mà vị bản tôn kia.
Vẫn còn đang ẩn nấp, cũng chưa hiện thân.
Ông chủ Châu không biết những thứ như phù văn trận pháp này, nhưng ở bên cạnh Hứa nương nương lâu, ít nhiều cũng có thể nghe thấy một chút.
Nhưng hẳn là đã bị hủy diệt, hơn nữa bị hủy đến rất nghiêm trọng, gần như không thể phục hồi như cũ được.
Trận “lửa lớn” tịnh hóa mới vừa rồi kia, một mục đích có thể là sát chiêu cuối cùng với anh.
Mặt khác cũng có hiệu quả có thể xóa đi tất cả mọi vết tích để tránh bị truy lùng.
Cho dù là đứng ở góc độ “người bị hại”, Châu Trạch cũng cảm thấy người tập kích lần này, ngoại trừ việc không thể thành công giết chết anh, đánh giá thấp thực lực của anh ra, những phương diện khác, đều rất hoàn mỹ rồi.
So sánh một chút, trò chơi mà vị Mộc Thừa Ân ở Lệ Giang kia đã chơi lúc trước, chỉ là một trò chơi không phổ biến lắm mà thôi.
Châu Trạch đi tới bên bàn trà, đưa tay cầm lên ly nước.
- Tôi đi đổi ly nước khác cho anh.
- Không có chuyện gì, nước vô khuẩn, ở bên ngoài muốn mua cũng không mua được.
Ông chủ Châu thờ ơ cầm lên ly nước lên uống một ngụm, sau đó liếm môi một cái.
Tiểu loli cũng đang kiểm tra quần áo ở đó trong chốc lát, sau đó đứng lên, nhìn Châu Trạch, hỏi:
- Ông chủ, anh thấy thế nào?
- Lần này, có thể đã thực sự đụng phải đối thủ rồi.
...
Trong một quán cà phê bên ngoài khu biệt thự, một người đàn ông mang khẩu trang vừa vuốt vuốt một cái tượng sáp trong tay vừa lầm bầm lầu bầu:
- Lần này, có thể đã thực sự đụng phải đối thủ rồi.
...
Người đàn ông đứng dậy, tính tiền, rời khỏi tiệm cà phê, mới ra khỏi cửa tiệm, bị gió thổi một cái, lập tức khom lưng ho khan, hơn nữa càng ho khan càng nặng, giống như là muốn ho cả phổi của mình ra ngoài luôn vậy.
Tình hình này, làm cho không ít người qua đường chú ý, có vài người còn cố ý lấy khẩu trang từ trong túi xách ra mang lên.
Sau năm phút, người đàn ông mới chậm rãi đứng thẳng người, anh ta lặng lẽ xoay người, tiếp tục đi dọc theo đường dành cho người đi bộ.
Bản thân anh ta vẫn luôn mang khẩu trang, nhưng anh ta lại không thích cảm giác đeo khẩu trang, ngược lại không phải là do khó chịu hay không thoải mái với chuyện đó, mà là vừa nghĩ tới chuyện trong trong hoàn cảnh ô nhiễm nghiêm trọng như thế này, người ta chỉ cần mang khẩu trang là đã có cảm giác trong lành, thì thấy có chút buồn cười.
Đi thẳng một đường, anh ta đi càng lúc càng nhanh, lúc đi đến trạm xe, vừa đúng lúc một chiếc xe buýt số 4 dừng lại, anh ta lên xe.
Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, lắc lư theo chiếc xe, lắc lư, lắc lư…
Lắc lư được nửa giờ, anh ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, xuống xe ở trạm Tiểu Thạch Kiều. (cầu đá nhỏ)
Mặt trời giữa trưa, mang theo có chút nóng, vào mùa đông, có lúc loại thời tiết này thực sự rất giày vò người, mặc áo khoác thì sợ nóng, cởi ra, lại sợ lạnh.
Khiến cho người có quen với cuộc sống đơn giản và nhịp độ nhanh sẽ cảm thấy có chút bực mình.
Băng qua đường, đi tới một tòa chung cư, đi thang máy lên tới tầng 24, đứng ở cửa phòng 2408, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trên khóa cửa.
Chốc lát.
Cửa mở ra.
Bố cục nơi này.
Trên giường, một cô bé con đang ngồi đó chơi búp bê, một người phụ nữ trung niên đang ở bên cạnh đặt món ăn.
Lúc anh ta mở cửa đi vào.
Hai người phụ nữ đồng thời dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn theo anh ta.
Anh ta sửng sốt một chút.
Đưa tay nhẹ nhàng vỗ trán của mình một cái.
Cho dù là đang mang khẩu trang, nhưng vẫn có thể thấy được vào lúc này, anh ta đang rất bực bội và bất an.
Nhưng anh ta vẫn nói:
- Xin lỗi, vào nhầm phòng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận