Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1344: Lựa chọn (3)

Phụ trách: Vô Tà Team
Doanh câu có ở trong cơ thể mình hay không, hoặc là bản thân có phải chịu sự trói buộc của Doanh câu hay không, có ảnh hưởng rất lớn sao?
Con hàng này, trừ việc thỉnh thoảng sẽ đột nhiên sủi bọt lên giễu cợt khiến cho anh có chút khó chịu ra, cũng không có tật xấu gì nữa, lúc anh gặp phải chuyện, bản thân cứ trực tiếp nằm đấy, để cho anh ấy đi lên làm, đừng quá thoải mái là được.
Về phần nhân cách sao, độc lập sao, vận mạng bản thân sao.
Nói đến giống như lúc chúng sinh các thứ bên ngoài đang đối mặt với 996* vậy,
(*996: chế độ thời gian làm việc 996h, tên gọi bắt đầu từ chế độ làm việc 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày trong 1 tuần, chế độ này gây ra tranh cãi và được gọi là “chế độ nô lệ hiện đại”)
Có giống như bản thân không?
Đó là chưa nhắc tới việc còn có nhiều hơn một nhóm người, ngay cả 996, họ cũng không thể hưởng thụ được loại khổ cực đó.
Doanh câu không lên tiếng, là bởi vì anh ấy đang chờ Châu Trạch phản ứng, theo Doanh câu, cho tượng sáp của mình có được tự do, đã là ân điển cực lớn rồi.
Nhưng anh ấy đã đợi sai rồi, ông chủ Châu không phản ứng, thậm chí còn cảm thấy đây cũng tính là khen thưởng?
Cũng may.
Lần này Ông chủ Châu chủ động phá vỡ sự lúng túng.
Nói:
- Thật ra thì, giữa Thái Sơn Phủ Quân và anh, nếu như bắt buộc phải chọn một người, chắc chắn là tôi sẽ chọn anh, chuyện này không thể chối cãi được, dù sao quan hệ của hai ta còn bày ra đó.
Doanh câu – người đang đứng đưa lưng về phía Châu Trạch.
Khẽ ngẩng đầu lên.
- Anh nói muốn hủy diệt tòa Thái Sơn ở trong linh hồn của tôi, tôi không có ý kiến gì, ngược lại ngọn núi này cũng không có cây cối gì, ném ở chỗ này cũng ngại chiếm chỗ đấy.
- Nhưng tôi có cái chuyện này muốn hỏi trước một chút.
- Nếu như ngọn núi này bị hủy diệt.
- Cái đó.
- Lão đạo.
- Lão đạo ông ta.
- Có sẽ có chuyện gì không?
- Nếu như ông ta không có gì đáng ngại nói, tôi có thể...
- Sẽ chết tươi.
- ... - Châu Trạch.
...
Sẽ chết tươi.
Ba chữ này.
Rất trực tiếp.
Trực tiếp đến mức không có chút chỗ trống nào có thể vãn hồi được.
Cũng không có bất kỳ khả năng nào để có thể qua loa lấy lệ lừa gạt cho qua chuyện hoặc là giả vờ mù gì đó.
Châu Trạch đột nhiên cảm giác được.
Sau này chúng ta vẫn là đừng nên tán gẫu nữa, khoảng cách sinh ra cảm giác tốt đẹp.
Doanh câu muốn hủy diệt tòa Thái Sơn ở sâu trong linh hồn này.
Chắc chắn cần phải có sự đồng ý của Châu Trạch.
Bởi vì ở một mức độ nào đó, tòa Thái Sơn này, là được ông chủ Châu kêu gọi.
Lúc trước, khi Châu Trạch cãi nhau hoặc là tranh đoạt quyền khống chế thân thể với Doanh câu, tòa Thái Sơn này vĩnh viễn luôn luôn đứng về phía của ông chủ Châu, đập cho Doanh câu vào chỗ chết!
Sau đó, trong giai đoạn Doanh câu ngủ say, đám tượng sáp kia dưới sự lãnh đạo của Lý Tú Thành muốn tạo phản, vẫn là do tòa Thái Sơn này hỗ trợ, đập cho toàn bộ bọn chúng đều nát bét.
Nếu như không có tòa Thái Sơn này.
Có lẽ, trong tiệm sách hiện tại, người đang ở chính là thiên hạ của Lý Tú Thành cùng Bạch phu nhân đi.
Đoán chừng, hai người sẽ giống như Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ vậy, cả ngày suy nghĩ làm sao phục quốc.
Cũng vì vậy, nếu như ông chủ Châu không đồng ý, Doanh câu có muốn cưỡng ép phá hủy nó đi chăng nữa, thì lại biến thành cục diện hai đánh một, hơn nữa, hiện tại ông chủ Châu đã lấy sát bút về trong tay.
Coi như là thành cục diện ba đánh một rồi.
- Thật ra thì, anh có thể nói chuyện uyển chuyển một chút, tỷ như, có lẽ lão đạo sẽ không bị ảnh hưởng gì, lại ví dụ như, ảnh hưởng không thể khống chế được gì đó, nói như vậy, không chừng, tôi còn có thể thử giả vờ như bản thân không biết, còn có thể tự an ủi chính mình một chút.
- Ngược lại, trước kia tôi cũng từng làm bác sĩ, một số thời khắc nói chuyện với thân nhân của bệnh nhân, cũng phải chú trọng về chuyện này.
- Sau mọi chuyện, lại tổ chức một lễ tang hoành tráng nhất cho lão đạo, đến lúc đó, còn có thể mời anh lên trên người tôi, làm người chủ trình tang lễ.
Lão đạo là một tiên sinh tổ chức chuyện tang sự đã lo liệu rất nhiều lễ tang.
Trong tang lễ của bản thân.
Nếu như có thể mời Doanh câu tới làm người chủ trì tang sự cho ông ta.
Cũng coi là chết đi một cách rất có mặt mũi rồi.
- Có cần phải như vậy không?
Doanh câu rất kiệm lời.
Châu Trạch gật đầu một cái, không cần phải gạt người, cũng không có ý định đi gạt người.
Quan trọng nhất là, ở đây, không có kẻ ngu, không lừa được ai.
- Tôi đây không thể đồng ý.
Ông chủ Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không thể nào đồng ý được.
Hủy diệt Thái Sơn, lão đạo trực tiếp chết tươi, tương đương với việc chính anh đẩy lão đạo vào chỗ chết.
Chuyện này.
Châu Trạch không làm được, cũng không thể nào làm được.
Đúng như lời mà cô gái da đen đã giáo dục người đàn ông nhà mình trong rất nhiều đêm vậy.
Cô ấy nói, nhìn như ông chủ nhà mình rất Cá Mặn, nhưng thật ra, anh là một loại còn máu lạnh và lãnh đạm còn kinh khủng hơn cá mặn.
Đồng thời.
Anh lại còn sẽ rất bao dung che chở, cực kì bao che đối với thủ hạ mà bản thân thực sự đã nhận định.
Châu Trạch chưa bao giờ có giác ngộ của anh hùng, có lẽ là bởi vì nguyên nhân đời trước quá nghèo, đời này, anh cứ như vậy mà chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh đất nhỏ của mình, một cây hoa màu cùng không thể thiếu.
Thật ra thì, từ góc độ khác mà nói, mặc dù xem tiệm sách như một “công ty”, nó vẫn luôn thiếu nợ, thế nhưng văn hóa công ty cùng với sự gắn kết nội bộ ở trong này, vẫn luôn không thể chê được.
- Chuyện đó, có thể làm như thế này hay không, tôi đi cắn lão đạo một cái, cứu ông ta ra khỏi tình trạng bệnh nan y nguy cấp trước, để trong ông ta cũng biến thành một con cương thi, như vậy ông ta sẽ không chết được nữa, chúng tôi sẽ có thể hủy diệt được tòa Thái Sơn này?
- Cắn ông ta sao?
- Đúng vậy, có thể chuyện này còn phải xin anh giúp đỡ một tay, hình như chỉ có sau khi cương thi đẳng cấp cao cắn người xong, người mới vừa biến thành cương thi kia mới có thể giữ nguyên chỉ số thông minh được đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận