Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 225: Hoa nở bỉ ngạn bản không bờ (2)

Nhưng cô bé quên mất chuyện hồn huyết của bản thân còn đang nằm trên tay lão tử sao?
Sao cô bé có thể chảnh chọe khiến lão tử tức giận thế này?
Rốt cuộc cô bé là ông chủ hay mình mới là ông chủ?
Châu Trạch rất muốn mở miệng sai sử yêu cầu tiểu loli xuống đây chiến đấu, nhưng sau đó anh lại cảm thấy khi một đứa bé nói muốn làm bài tập, một người lớn như anh lại quấy rối cô bé dường như có chút không thích hợp lắm, đúng không?
Lúc này hòa thượng chốc đầu cũng không nhàn rỗi, lão ta cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó trong miệng bắt đầu không ngừng niệm chú.
Trong lúc nhất thời, phạm âm mênh mông cuồn cuộn, giống hệt như phía sau có một chiếc đèn pha chiếu thẳng lên trên người lão ta, mang theo một loại khí tức thần thánh bất khả xâm phạm.
Ánh sáng này khiến Châu Trạch cảm thấy hơi khó chịu.
Nhiều khi Châu Trạch đã quên mất sự thật bản thân chỉ là một con quỷ, trái lại anh vẫn cho rằng mình là một con người như trước, cho đến giờ phút này, anh mới có thể cảm giác rõ ràng được người quỷ khác đường.
Trên thế giới này thật sự có không ít tồn tại trời sinh đã có tính khắc chế quỷ vật.
Cũng may lúc này Hứa Thanh Lãng cũng không nhàn rỗi, cậu ta rất dứt khoát, không cầm lá bùa cũng không cầm hộ tâm kính… Bởi vì cậu ta biết mấy thứ mình dùng kia đều chỉ có thể đối phó với quỷ vật. Cùng là người, cho dù phật quang của hòa thượng có huyễn khốc tới mức nào đi nữa cũng chỉ có thể tạo thành chút hiệu quả đối với Châu Trạch, đối với Hứa Thanh Lãng hiệu quả ấy chẳng còn bao nhiêu, thậm chí có thể nói là không có.
Cũng bởi vậy, Hứa Thanh Lãng dùng phương pháp trực tiếp nhất, trực tiếp một đấm nện tới!
Lão Hứa biết đánh nhau, tuy rằng cậu ta lớn lên giống một người phụ nữ, nhưng lúc cậu ta còn trẻ đã từng làm lưu manh. Nếu không phải lúc trước cậu ta bị cục trưởng cục cảnh sát hạ lệnh cưỡng chế cải tà quy chính, rất có thể hiện tại cậu ta còn là một tên lưu manh, công phu quyền cước cũng không tệ lắm.
Bên phía hòa thượng chốc đầu, lão ta còn chưa đọc được vài câu kinh văn đã liên tục ăn vài quyền của Hứa Thanh Lãng.
Này thật sự là có chút bắt nạt người.
Quả thật tu vi của hòa thượng chốc đầu cao hơn Hứa Thanh Lãng, nhưng rất nhiều pháp môn của lão ta đều dành để đối phó với yêu vật cùng quỷ vật, Hứa Thanh Lãng là người, cho nên sở học suốt đời của lão có thể đồ long, nhưng lúc này ngay cả một cái rắm cũng hoàn toàn không thi triển được.
Lại thêm hai tay của hòa thượng vừa bị Châu Trạch xé nát, vì thế lão ta mới bị Hứa Thanh Lãng đánh tới mức một chút nóng nảy cũng không nhấc lên nổi.
Hứa Thanh Lãng càng đánh càng đã nghiền, không ngờ cậu ta còn dứt khoát đạp tung hòa thượng xuống đất, sau đó trực tiếp ngồi trên người lão ta đánh tới tấp.
- Bốp bốp bốp bốp bốp! ! ! !
Châu Trạch ở bên cạnh chậm rãi thu hồi áp giáp trên người.
Anh nhớ rõ trước đây Hứa Thanh Lãng đã từng nói rằng, bản thân mình đánh nhau giống hệt mấy mụ đàn bà chanh chua, chỉ biết cào cấu.
Bây giờ lại nhìn phương thức đánh nhau của Hứa Thanh Lãng.
Chậc chậc.
Giống hệt đám chị gái kia, không ngờ hòa thượng chốc đầu cũng bị đánh tới bắt đầu xì hơi.
Đến cuối cùng.
Bay hơi bay hơi, hòa thượng chốc đầu biến thành một người giấy, trên người giấy này vẽ ra dáng dấp của hòa thượng chốc đầu, trên đó còn viết ngày sinh tháng đẻ còn có bảy chữ "tham sân si hận ái ác dục".
Tiểu loli từ trên tầng đi xuống, nhìn nhìn người giấy trên đất, sau đó nói: - Đây không phải thực thân của tên hòa thượng kia, hẳn là thế thân do lão ta lưu lại, đúng là một phương pháp tốt, lưu lại tất cả những thứ phạm giới trên người mình ở đây, bản thân chỉ còn lại sự thuần khiết và phật tính.
Châu Trạch gật đầu, nếu là vậy, chuyện thái độ trái ngược lẫn nhau của lão hòa thượng chốc đầu kia cũng có thể lý giải được.
Chỉ có điều, rốt cuộc nơi này có thứ gì tồn tại?
Hoặc có lẽ là bí mật?
Châu Trạch đi lên phía trước, thử đẩy bình phong trước mặt ra, lại phát hiện bình phong là giả, là bức tranh trên vách tường.
- Không gian nơi này thoạt nhìn như rất lớn, nhưng trên thực tế lại rất nhỏ, kể cả mấy gian phòng trên tầng hai, cửa sổ đều được vẽ thành. - Tiểu loli nói.
Châu Trạch lui về sau hai bước.
Sau đó chạnh nhanh về phía trước, đá thẳng lên trên tấm bình phong.
- Rầm!
Bình phong vỡ vụn.
Thậm chí ngay cả bức tường cũng sụp đổ theo.
Phía trước.
Là một không gian rất u ám.
Có mười mấy người mặc quần áo tuổi tác khác nhau đang cô độc mà đứng ở bên trong, càng không ngừng lắc lư. Bọn họ là vong hồn, cũng chính là công trạng ông chủ Châu bị tổn thất trong khoảng thời gian này.
Mà ở dưới chân của vong hồn lại có mấy đóa hoa vụn vặt lẻ tẻ.
Cánh hoa thướt tha.
Nhụy hoa mê người.
Mùi hoa xông vào mũi.
Nhánh hoa tươi đẹp.
- Đây là hoa gì vậy? Sao lại có thể đẹp tới thế? Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy hoa này.
- Hôm nay không phải lễ tình nhân sao?
- Hái một ít đi tặng người khác là vừa đẹp, cũng không tính là đi một chuyến không công, đúng không?
Hứa Thanh Lãng chỉ vào đống hoa phía trước, hỏi.
Sau đó cậu ta không nhận được câu trả lời.
Vì thế cậu t nghiêng đầu sang nhìn về phía sau.
Hứa Thanh Lãng phát hiện Châu Trạch cùng tiểu loli đều đưa mắt nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngu si.
- Ách? Làm sao vậy? - Hứa Thanh Lãng nghi ngờ hỏi.
Tiểu loli chỉ chỉ đồng hoa phía trước, nhìn Hứa Thanh Lãng.
Mở miệng nói:
- Hoa khai bỉ ngạn bản vô ngạn, hồn lạc vong xuyên do tại xuyên.
- Đây là hoa bỉ ngạn.
Hoa bỉ ngạn nở rộ hai bên đường hoàng tuyền, tản ra mùi thơm đặc thù. Nó là thứ làm bạn với người chết, cũng là một trong số ít màu sắc tô điểm cho cõi âm.
Nó là sản vật đặc biệt của cõi âm, không giống với "Quất sinh Hoài Nam là quất, quất sinh Hoài Bắc là chỉ", cái đồ chơi nhỏ này căn bản không thể sinh trưởng ở dương gian.
Hiện tại, nó lại được người ta dời tới trồng ở nơi này, tuy rằng nơi này là một không gian đặc thù có hoàn cảnh đặc thù, nhưng dù sao đi nữa nó vẫn ở dương gian.
Đương nhiên, so với "hoa dại" ven đường, ông chủ Châu cảm thấy có hứng thú hơn với những thứ có thể trở thành "công trạng" của mình phía trước kia.
Chỉ có điều, khi Châu Trạch đi qua kiểm tra tình huống của vong hồn nơi này, lại phát hiện thân thể của những vong hồn này đều rất loãng, hơn nữa ánh mắt đờ đẫn, giống hệt như bị tâm thần vậy.
Vong hồn cũng có thời kỳ tươi mới, cái thời kỳ tươi mới này không phải thời gian, lấy một thí dụ, vong hồn sau khi trở thành lệ quỷ, cho dù có thể hoàn thành kết thúc chấp niệm nó cũng chỉ có thể theo gió tiêu tán, mất đi cơ hội có thể xuống địa ngục luân hồi.
Mà mặc dù vong hồn ở nơi đây không trở thành lệ quỷ, nhưng bọn họ đã sớm mất đi thần trí tư duy, chỉ còn lại một đoàn năng lượng linh hồn thể đơn thuần, căn bản không thể coi là vong hồn.
"Quỷ" như vậy cho dù có đưa xuống địa ngục thì địa ngục cũng không cần, cho dù Châu Trạch mạnh mẽ tống bọn họ xuống dưới, cũng chẳng có nửa điểm công trạng gì.
Điều này khiến ông chủ Châu có chút đau răng, công trạng của mình cứ bị đạp trắng trợn như vậy.
Tiểu loli đứng bên cạnh cúi người, quan sát kỹ thêm một lần, nói:
- Chuyện này cũng là bình thường, hoa bỉ ngạn vốn là thứ đặc thù có thể hấp thu khí của người chết để tẩm bổ cho bản thân, vì thế nó mới có thể sinh trưởng ở hai bên đường hoàng tuyền. Dù sao mỗi thời mỗi khắc trên đường hoàng tuyền đều có rất nhiều người chết đi qua, cho dù mỗi người chỉ rơi mất một sợi tóc trên cơ thể, cũng đủ để tẩm bổ cho đống hoa bỉ ngạn này.
- Thế nhưng ở đây lại không giống, ở đây có thể mọc ra mấy đóa hoa bỉ ngạn đều là vì mười mấy cái vong hồn này cung phụng không quản ngày đêm, giống hệt như máy ép nước trái cây hình người vậy, bọn họ đã sớm bị ép khô.
- Nếu như không có không gian đặc thù này tồn tại, khiến bọn chúng xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời, khẳng định trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói.
- Là ai đang làm trò này? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi không biết, nhưng người hoặc tổ chức nào đó có thể làm được chuyện như thế này, không phải tồn tại chúng ta có thể đi dây vào, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm chính là báo cáo chuyện này lên phía trên.
Tiểu loli đưa tay muốn vỗ bả vai Châu Trạch, nhưng cô bé quá thấp, vỗ không tới, hơn nữa hiện tại Châu Trạch đã không còn là món đồ chơi trong tay cô bé, để cô bé có thể ra lệnh cho Châu Trạch cõng mình lên rồi vỗ bả vai anh, nên có vẻ cô bé không được thích ứng lắm.
Châu Trạch đưa tay sờ sờ trên đầu tiểu loli.
Sau khi xoa đầu đối phương một cái xong.
Tiểu loli cắn chặt môi.
Tên đàn ông con trai nhỏ mọn này, bất kỳ thời khắc nào không muốn trả thù những chuyện mình đã làm với anh, đồng thời nhiều lần nhắc nhở cô bé rằng địa vị của song phương đã sớm phát sinh biến hóa.
- Nói một nửa giữ lại một nửa thật sự không phải là thói quen tốt đẹp gì. - Châu Trạch nói.
- Nếu có thể báo tình huống nơi này cho phía trên cũng có thể thu được phần thưởng nhất định, phần thưởng này sẽ tương đương với một số công trạng, nói tóm lại là số công trạng thu được cũng không ít hơn so với việc đưa mười quỷ hồn này vào âm phủ.
- Nói sớm một chút thì tốt rồi. - Tâm tình của Châu Trạch lập tức khá hơn hẳn.
Chẳng qua, rất nhanh Châu Trạch lại nghĩ tới một việc khác, nói: - Vậy vì sao cô không báo chuyện đám các cô gặp phải ở Dung Thành lần trước?
Bạn cần đăng nhập để bình luận