Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1166: Kẻ hèn nhát, An Bất Khởi! (4)

Ánh mắt của Châu Trạch nhìn qua bên cạnh, năm quỷ sai cũng đều nhìn về phía cái bóng kia.
- Anh rất không tồi, đám bộ đầu này, bị đùa bỡn giống như một đám lợn ngu si vậy, hoàn toàn bị lừa gạt, anh lại không trúng kế.
- Có muốn gia nhập đội chấp pháp không?
- … - Châu Trạch.
- À, tôi quên mất, không hổ là người của Tứ gia, nếu không có chút bản lãnh, thật đúng là không rơi vào pháp nhãn của Tứ gia được, các người vòng qua hướng tây đánh bọc, ngăn anh ta lại là được, anh ta đã bị người của chúng tôi cắn chặt rồi.
- Ty chức đã hiểu.
Nói xong.
Châu Trạch lập tức vung tay lên.
Mang theo năm quỷ sai thuộc hạ của mình rẽ vào con đường ở hướng tây.
- Thật đúng là thật thú vị, giống như là đang quay phim «Tiềm phục»* vậy. - Tiểu loli bỗng nhiên cảm thán một câu. (*bộ phim năm sản xuất năm 2008, bộ phim thuộc thể loại kháng chiến chống Nhật)
Châu Trạch không nói gì, đợi sau khi chạy được một đoạn dài, mọi người mới ngừng lại.
Ngoại trừ Châu Trạch cùng lão Trương ra, đám bốn người tiểu loli cùng Nguyệt Nha, đã sớm thở hổn hển, tố chất thân thể của quỷ sai, thật là làm cho người ta buồn lòng mà.
Dựa theo tiêu chuẩn kiểm tra của cảnh sát ở trên dương gian, trên 80% là bọn họ không đủ tiêu chuẩn.
Phải biết, đây là còn có rượu Bỉ Ngạn Hoa trên căn bản đã giải quyết vấn đề ăn cơm của bọn họ, tố chất cơ thể của những quỷ sai khác chỉ có thể kém hơn mà thôi.
- Ông!
- Ông!
- Ông!
Phía trước.
Xuất hiện mấy tiếng vang trầm đục.
Có lẽ người bình thường không thể nào phát hiện được gì.
Nhưng người của âm phủ có thể cảm nhận được mỗi lần quỷ khí mỗi nổ tung.
Khí tràng mạnh mẽ kinh khủng.
Khiến người ta chậc lưỡi.
- Kịch liệt như vậy? - Tiểu loli nhai kỹ kẹo cao su thổi ra một cái bong bóng, nói:
- Người ra tay, rất lợi hại nha, là người mới vừa rồi sao?
- Bất kể có phải là người mới vừa rồi kia hay không, nhưng có người ở loại cấp bậc này ra tay, tôi cảm thấy chúng ta rất khó có thể tiếp tục ở lại nơi này chờ luật sư An rồi. - Trịnh Cường nói.
- Trận này, có chút lớn rồi nha. - Nguyệt Nha mím môi một cái – Cách xa như vậy, mà trong lòng tôi vẫn cảm nhận được một loại áp lực.
Có người ở đẳng cấp này ngăn chặn, luật sư An còn có thể Đột kích* được nữa sao?
(*nguyên văn là CrossFire – tên 1 tựa game, khi về VN game này có tên là Đột kích)
Vốn cho là tiếp ứng một chút, thả một lỗ hổng, để cho An Bất Khởi đột phá được vòng vây, vậy là được rồi, ai ngờ được, chuyện lại đột nhiên thay đổi thành như vậy.
- Lão Trương, bây giờ anh nghĩ biện pháp tìm một chỗ nào đó đổi một bộ quần áo khác, lại che mặt lên.
- À… vâng.
- Chờ lát nữa, nếu như cần thiết, nghe tôi chỉ huy, lúc gọi anh ra tay thì anh hãy hành động.
- Vâng, ông chủ.
Lão Trương lập tức chạy vào một tiệm bán quần áo nhỏ ở trước mặt.
- Ông chủ, chờ lát nữa phải dựa vào lão Trương sao? - Tiểu loli hỏi.
Hiển nhiên, cô ấy không hiểu rõ sự sắp đặt này của Châu Trạch lắm, ngược lại cũng không phải là chỉ trích, mà là muốn xác nhận thái độ của Châu Trạch một chút.
Chờ lát nữa, rốt cuộc là muốn mọi người cùng nhau ra tay trở mặt ác đấu một trận, hay là tiếp tục qua loa một trận, nhìn luật sư An hoa nở hoa tàn…
- Trong cơ thể của lão Trương là tinh hồn của Giải Trãi, dù là lúc ra tay bị người của đội chấp pháp phát hiện cũng không có vấn đề gì. - Châu Trạch giải thích.
- Tại sao? - Trịnh Cường hỏi theo bản năng.
- Anh bị ngốc à. - Tiểu loli liếc mắt nhìn Trịnh Cường, nói:
- Đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy!
- Giải Trãi, cũng chính là pháp thú, còn sống nha, nơi này lại là dương gian, lúc người của anh ta đi ra, cho dù có làm chuyện gì, coi như là có tát cho cái đám Sơn Ưng vừa mới lắc lư trước mặt ông chủ kia mười mấy cái sau đó lại ném vào trong bồn cầu.
- Người của đội chấp pháp cũng không dám có ý kiến gì.
- Lại không dám tiếp tục tra xét sâu hơn về thân phận của lão Trương.
- Bọn họ sợ sẽ thực sự chọc giận Giải Trãi đấy!
- Trong thực tế, những chuyện kiểu này nhiều lắm, người bề trên thả rắm, người bên dưới đã có thể suy đoán ra vô số tầng hàm ý, cứ để cho bọn họ đoán chứ sao.
- Há, đã hiểu. - Trịnh Cường bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Lão Trương ra tay, để lộ ra khí tức của Giải Trãi, đám người kia liền tự mình dọa mình trước rồi, sợ bản thân đã làm chuyện gì sai chọc giận đến ý chí của Giải Trãi, đừng nói điều tra, đoán chừng còn phải dè chừng lo lắng sự trả thù đến từ pháp thú đấy.
- Cho nên, cho dù là làm chó, cũng phải làm chó có núi dựa lớn, nếu không thực sự nghẹn mà chết mà.
Có lẽ Trịnh Cường chỉ hơi sướt mướt cảm thán một chút.
Giống như là học sinh tiểu tập làm văn vậy.
Nhìn thấy chậu hoa trên bệ cửa sổ mọc thêm chồi non, cũng có thể bày tỏ “sinh mệnh thật tốt đẹp” một chút.
Ông chủ Châu không coi là chuyện nghiêm trọng, trên thực tế anh cũng không chú nghe ý Trịnh Cường và tiểu loli đang nói thầm chuyện gì.
Anh đang tiếp tục nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt, tuy nói không phát hiện được thứ gì, nhưng có thể cảm nhận được tình huống chiến đấu bên kia kịch liệt như thế nào, trong lòng yên lặng bấm đốt ngón tay, tự hỏi xem thử luật sư An còn có thể kiên trì được bao lâu dưới sự đả kích ở trình độ kinh khủng như thế này rồi mới có thể hy sinh vinh quang, nếu như không kịp ra tay cứu viện mà nói, thì lựa chọn mộ phần cho luật sư An ở nơi nào thì rẻ hơn…
Nhưng Trịnh Cường vừa dứt lời.
Tự đáy lòng Châu Trạch lại truyền đến một giọng nói.
Mang theo chút tức giận rất rõ ràng:
- Giết… cái… tên… lắm… lời… này… cho… tôi…
...
Đùa bỡn với đám bộ đầu quỷ sai ngốc đến không ra gì này, chẳng qua là bước đầu tiên, chuyện này không có chút thách thức nào, bất luận là anh ta của trước kia hay anh ta của hiện tại, nếu như ngay cả chút chuyện này cũng không làm được, vậy thì không còn là An Bất Khởi nữa rồi.
Nhưng mà.
Sau khi kết thúc bước đầu tiên.
Luật sư An cũng không nghĩ là sẽ dễ dàng như vậy.
Mũi của đám người đội chấp pháp còn nhạy bén hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.
Rất nhiều rất nhiều năm về trước, có một bầy cá không cẩn thận bơi vào bên trong hang đá, không thấy ánh sáng, bọn chúng sinh tồn và sinh sôi ở đó, dần dần, đôi mắt đã thoái hóa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận