Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1232: Fan boy của Thiết hàm hàm (2)

Thiếu niên từ từ đi tới.
Ở dưới chân thiếu niên.
Sâu bên trong hồ nước, nơi mà chỉ một mình bản thân thiếu niên mới nhìn thấy được.
Cậu ta nhìn thấy một vệt màu đen đậm đặc.
Vệt màu đen này.
Là miêu tả nội tâm cuối cùng của người hàng xóm của mình - người ở trong đình kia, trước khi hồn phách anh ta hôi phi yên diệt.
Thiếu niên có thể cảm giác được cảm giác sợ hãi trước khi chết của anh ta.
Cái loại cảm giác cực kì sợ hãi đến mức một giây cũng không cách nào chấp nhận được, dọa cho linh hồn trực tiếp hỏng mất này.
Anh ta.
Cuối cùng là đã nhìn thấy cái gì?
Rốt cuộc thiếu niên đã đi tới bên ngoài đình.
Cậu ta không đi vào.
Cách lan can, đối mặt với Châu Trạch.
Sau khi mắt đối mắt trong chốc lát.
Cậu ta lại có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu.
- Cậu là Hồ tinh ở nơi này?
Châu Trạch hỏi.
- Bà bà nói, tôi là hồ linh, là linh vận sinh ra từ hồ.
Ngược lại chỉ là chuyện của một tên gọi mà thôi.
Ông chủ Châu cũng không vội hỏi cậu ta muốn đánh cược thứ gì, ngược lại cảm thấy trêu chọc Tiểu chính thái* này một chút còn thật thú vị. (*bé trai ngây thơ)
Thật ra thì, trẻ con ở trong tiệm sách cũng rất nhiều.
Nhưng bạn xem một chút đi, bất luận là tiểu loli hay thằng bé trai tình thánh kia, có chút dáng vẻ nào của trẻ con thật sự không?
- Tôi rất sợ.
Thiếu niên cúi đầu nói.
Cậu ta có thể nhìn thấy được rốt cuộc luồng hắc ám kia có bao nhiêu kinh người.
- Nhận thua là được rồi.
Châu Trạch chỉ có thể đi trấn an như vậy.
Giống như mấy người trước đó vậy, trực tiếp nhận thua, tất cả mọi người đều bớt chuyện.
Thiếu niên hít sâu một hơi, mặt hồ bắt đầu bình tĩnh lại.
- Tôi không cược.
- Sao?
Lúc vừa mới bắt đầu, lão già đã nói rồi, hiện tại trong cái thôn này có bảy người đang ở, cùng nhau tới đây, hẳn đều là con bạc đi, làm sao mà người cuối cùng này, lại không đánh cược vậy chứ?
- Tôi thực sự không đánh cược, bà bà để tôi ở lại nơi này, nên tôi vẫn luôn ở lại nơi này.
- Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi?
Thiếu niên lắc đầu một cái.
Ngay sau đó.
Thiếu niên mở miệng nói:
- Bởi vì bà bà nói, để cho tôi ở lại nơi này, chống đỡ cho cái thôn này tồn tại, một ngày nào đó, bà bà sẽ mang tôi đi xem biển lớn, biển lớn thật sự.
- Biển lớn?
Thiếu niên đỏ mặt.
Siết chặt hai nắm đấm.
Nói:
- Tôi là hồ, trái tim luôn hướng về biển lớn.
- Vậy thì cậu nên đi ra ngoài mới đúng, đi ra bên ngoài xem biển, cũng không cần đi bao xa, đi về phía nam một đoạn, là có thể đến bờ biển rồi.
Thông Thành, thật ra thì ngay tại vị trí cửa biển của Trường Giang.
Thiếu niên lắc đầu nói:
- Đó không phải là biển, đó không phải là biển, đó không phải là biển trong tưởng tượng của tôi.
- Vậy thứ mà cậu muốn xem, là biển như thế nào?
Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ mờ mịt.
Cậu ta giang hai tay ra.
Mặt hồ bắt đầu bốc lên.
Tạo thành từng bức rèm.
Bức rèm bắt đầu trải rộng, bắt đầu mở rộng ra.
Giờ khắc này.
Dường như toàn bộ mặt hồ thoáng cái đã biến thành một thế giới mênh mông như hổ phách vậy.
Ông chủ Châu nhạy bén cảm giác được chiếc nhẫn thanh đồng trên ngón áp út bàn tay phải của mình đang bắt đầu run rẩy.
Đây là kết giới.
Một kết giới có thể khiến cho đến cả chiếc nhẫn thanh đồng cũng bắt đầu có phản ứng.
Châu Trạch bừng tỉnh.
Vị bà bà kia lừa gạt đứa bé trai này ở nơi này.
Để cho cậu ta tạo thành kết giới đặc thù cho sòng bạc của mình.
Thậm chí có thể nói, thiếu niên này, thật ra thì chính là căn cơ của cái sòng bạc này!
- Bà bà lừa tôi, tôi biết. - Thiếu niên có chút mờ mịt tiếp tục nói:
- Mỗi lần bà bà đến, đánh cược với bọn họ xong, tôi lập tức hỏi người, tới tìm tôi là muốn tới biển sao?
- Bà bà luôn là trả lời tôi: sắp, sắp rồi, muốn tôi chờ thêm một chút, chờ thêm một chút.
- Cậu lại cứ như vậy mà thực sự một mực chờ đợi cho tới bây giờ?
Thiếu niên lại lắc đầu.
- Bà bà nói, ở nơi này, nhìn bọn họ, là có thể nhìn thấy được thứ còn sâu thẳm hơn cả hồ, đó chính là nhân tâm, tôi suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ rất lâu, cảm thấy bà bà nói có đạo lý.
- Tốt lắm, cậu đã không cá cược, vậy thì nói cho tôi biết, làm sao từ nơi này đi ra ngoài được.
Ông chủ Châu cũng lười cảnh tỉnh cậu bé quá ngoan ngoãn này.
Ai biết được thiếu niên chợt ngẩng đầu lên.
Phảng phất như là đã gom góp dũng khí cực lớn.
Nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Nói:
- Tôi muốn xem biển.
Cảm giác này, giống như là đứa trẻ đang nói với người lớn:
- Con muốn ăn kẹo!
- Cậu nói với tôi làm gì? - Châu Trạch có chút kỳ quái.
- Bởi vì lúc trước lão gia gia đó nói, ở chỗ của anh có biển, biển ở chỗ của anh.
- Chỗ của tôi chỉ có muối.
- Muối?
- Đúng, thật ra thì muốn trở thành biển cũng rất đơn giản, cậu nói cho tôi biết làm sao đi ra ngoài trước, sau khi tôi ra khỏi đây sẽ mua cho cậu một xe muối, sau đó rót vào cho cậu, vậy thì cậu sẽ trở thành biển rồi, ít nhất, cậu sẽ có mùi vị của biển.
- Hoặc là, cho cậu thêm nửa xe hải sản tươi, mùi vị sẽ càng giống hơn nữa.
Thiếu niên áo tơi bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ.
Nhưng luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Cậu ta hơi nghiêng đầu.
Híp mắt.
Bĩu môi.
Dáng vẻ muốn phản bác nhưng lại không dám phản bác.
- Này, chờ chút, lão gia gia? - Lúc này, rốt cuộc ông chủ Châu cũng bắt được trọng điểm, lập tức truy hỏi:
- Lão gia gia nào?
- Lúc trước, ở trong sòng bài, có một lão gia gia vừa mới đánh cược với bà bà.
- Tôi không giống với bọn họ, bọn họ ở nơi này, thì chính là nơi này, thế nhưng tôi có thể nghìn thấy bên ngoài, cũng có thể nghe được bên ngoài.
- Cuối cùng, có phải là bà bà của cậu thắng ông ta hay không?
- Ừm, hình như là bà bà chưa từng thua.
- Không phải vậy, có gì đó đặc thù ở lão gia gia đó...
- Bà bà muốn thua.
- Sao?
- Bà bà nói, con người không thể nào vẫn luôn toàn thắng được, có lúc, thắng cũng chính là thua, thua cũng chính là thắng.
- Tôi biết.
- Bà bà vẫn luôn hao hết tâm tư vì chuyện muốn thua lão gia gia đó, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng bà bà thật sự muốn thua.
- Kết quả?
- Kết quả vẫn là vị lão gia gia kia thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận