Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 310: Anh anh anh! (2)

Hứa Thanh Lãng đưa lưng về phía anh, tựa ở bên bờ thùng tắm, trong miệng truyền đến tiếng ngáy nhỏ nhẹ. Châu Trạch nhìn thấy ở vị trí xó xỉnh tường, có một con trùng toàn thân biến thành màu đen.
Hẳn là trong cơ thể con trùng này đều là thi độc, có lẽ giải độc thành công, lão Hứa mệt mỏi nên đang ngủ say.
Không quấy rối quá nhiều, Châu Trạch nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, anh lại đi trở lại tầng một, chọn một quyển tạp chí, ngồi vào vị trí bản thân mình quen thuộc nhất, cũng ưa thích nhất, dựa trên ghế sa lon, nằm ngang ra.
Tư thế quen thuộc.
Bầu không khí quen thuộc.
Phòng sách, nhạc nhẹ, bối cảnh quen thuộc.
Nhưng không biết tại sao.
Trong lòng Châu Trạch luôn cảm thấy như thiếu đi một chút gì đó.
Thường thường.
Anh có thể nằm như vậy cả ngày, cũng không muốn nhúc nhích.
Anh hưởng thụ loại yên tĩnh này, hưởng thụ loại tươi đẹp này, hưởng thụ loại lười nhác này.
Nhưng ngày hôm nay, dường như có điểm gì là lạ.
Oanh Oanh đang chơi game ở tiệm cà phê Internet.
Lão đạo cùng Hầu Tử đang quét rác.
Lão Hứa ở trên tầng ngủ.
Không cái gì không đúng đâu?
... ... ...
- Cỗ thân thể này đã được tẩm bổ tốt như vậy, thực sự là khó có được. Rốt cuộc là ai hao tốn nhiều năm công phu như vậy đi tẩm bổ một đầu cương thi?
- Ha ha, cho nên nếu ta lột da của ngươi xuống, hẳn sẽ có thể dùng rất tốt.
Bạch Oanh Oanh bị ngọc tiêu treo lên, hai cánh tay của cô ấy sụp xuống, buông lỏng hai bên thân thể. Cô ấy cúi đầu, thoạt nhìn rất thương cảm.
- Những tên tà ma ngoại đạo các người, trên người cũng có một chút giá trị, xem như đây là phương pháp để các ngươi chuộc tội cho thế giới này đi.
- Ta thay mặt chính đạo.
- Lấy một món đồ từ trên người các ngươi, coi như là tích đức vì các ngươi. Nếu có kiếp sau, đừng đầu thai sai nữa.
Bóng đen vươn tay, vẫn là bàn tay mỏng mà sắc bén như trước, giống hệt như một cái cưa.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại chần chờ.
- Trước khi lấy da, hay là lấy nội đan của ngươi ra trước đi, hẳn là cái này càng hữu dụng hơn.
Nói xong.
Tay anh ta đặt ở vị trí cổ Bạch Oanh Oanh.
Chậm rãi đâm vào.
Thân thể Bạch Oanh Oanh vốn kiên cố cứng rắn, nhưng vào lúc này, trông nó có vẻ yếu đuối như thế. Giống hệt như chiếc đũa đang xẻ đậu hủ non ra, vô cùng đơn giản.
Hẳn là thương thế của cô ấy quá nặng.
Chút khí lực còn lại.
Nay đã tới gần biên giới, chuẩn bị sụp đổ.
Như thể nến tàn trong gió.
Hoặc như lá rụng bị tàn phá, chỉ có thể bị gió làm nhục.
Tay bóng đen bắt đầu chậm rãi kéo xuống.
Vết thương từ vị trí cổ.
Cũng đang từ từ bị cắt ra.
Như một con cá.
Bị mổ bụng.
Dễ thanh lý ở cấp độ sâu hơn.
- A a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! !
Bạch Oanh Oanh ngẩng đầu.
Phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương.
... ...
- A a a a a a a! ! ! ! ! ! !
Trong phòng sách.
Bỗng nhiên Châu Trạch đau đến toàn thân bắt đầu điên cuồng co quắp.
Anh trực tiếp lăn từ trên ghế salon xuống, đụng nát bàn trà bên người.
- Đau... ... Đau quá... ... trái tim mình đau quá... ...
Rốt cục Châu Trạch cũng ý thức được gì đó.
Có điểm gì đó không đúng.
Khẳng định là có điểm gì đó không đúng.
Anh ta nhìn về phía Deadpool.
Ở trong lòng kêu Deadpool qua đây.
Nhưng Deadpool vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ.
Châu Trạch lập tức chạy ra khỏi phòng đọc sách, gọi lão đạo đang quét đường ở đường cái.
Nhưng lão đạo lại chỉ tiếp tục hát ca, tiếp tục quét đường cái, ngay cả lời ông chủ gọi cũng có thể coi như gió thoảng bên tai!
Châu Trạch lập tức lại nhảy vào tiệm cà phê Internet đối diện.
Anh như điên chạy về phía tầng hai, vọt tới trước mặt Bạch Oanh Oanh đang chơi game.
- Oanh Oanh! Oanh Oanh!
Châu Trạch duỗi tay nắm lấy bả vai Bạch Oanh Oanh.
- Ông chủ... Làm sao vậy... Cần Oanh Oanh rót trà cho anh sao?
Bạch Oanh Oanh nghiêng đầu qua.
Nhìn về phía Châu Trạch.
Con ngươi Châu Trạch co rút mạnh.
Bạch Oanh Oanh trước mắt anh.
Máu me khắp người.
Thân trên, khắp nơi đều là vết thương dễ sợ máu chảy đầm đìa.
Hơn nữa vết thương ở vị trí cổ cô ấy.
Còn đang không ngừng kéo xuống,
Không ngừng mà kéo dài ra.
Đây là một màn khiến da đầu người ta tê dại.
Mà dường như Bạch Oanh Oanh hồn nhiên không phát hiện được.
Thấy ông chủ đang nhìn mình ngây người.
Cô ấy lại có thể xinh đẹp mà nở nụ cười.
- Anh anh anh...
- Có chuyện gì vậy, mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Hai tay Châu Trạch gắt gao nắm đầu của mình.
Móng tay đâm vào da của mình, máu tươi cũng bắt đầu chảy tràn ra.
Hết thảy rốt cuộc là làm sao vậy!
... ...
Ba lá bùa với ba màu sắc khác nhau được dán ở cửa phòng làm việc.
Vào lúc này bắt đầu run rẩy lên.
Đột nhiên.
Lá bùa thứ nhất từ trên cửa rơi xuống.
Sau đó là tấm thứ hai.
Ngay sau đó.
Là tấm thứ ba.
Mà người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc, ôm đầu cực kỳ thống khổ.
Cũng chậm rãi.
Ngẩng đầu lên!
Nếu nhìn kỹ.
Có thể nhìn thấy trên đầu Châu Trạch có mười vết máu, có nơi còn đang có máu tươi nhỏ xuống, thuận theo lỗ tai, cằm Châu Trạch, chậm rãi nhỏ giọt xuống.
Bình thường, ông chủ Châu là người có chuyện gì cũng bỏ mặc ngoài tai, thậm chí còn muốn bịt lỗ tai sống qua ngày, dường như rất hiếm khi ông chủ Châu hoang mang rối loạn và cấp thiết như thế này.
Đời trước.
Ông chủ Châu là người cần cù chăm chỉ, quý trọng tất cả thời gian và cơ hội, cố gắng leo lên.
Đời này.
Cam tâm làm một tên cá muối.
Anh vốn cảm thấy mình có thể vân đạm phong khinh, vẫn cứ tiếp tục như vậy, cũng cho rằng hình như mình chẳng có thứ gì cần lo lắng hay quý trọng cả.
Loại ngày tháng như thế này thật rất tốt.
Mọi người khinh bỉ kẻ lang thang, bởi vì bọn họ nghèo, nhưng mọi người lại ước ao loại người có thể trả tiền cho những lần phung phí xa hoa, thích đi du lịch thì đi du lịch.
Ông chủ Châu thuộc về người sau.
Nhưng lúc này.
Anh lại rất bức thiết.
Anh rất hoang mang rối loạn.
Phảng phất như thứ rất quý giá trong tánh mạng của mình.
Đang từ từ cách xa mình.
Chính như bài hát kia đang hát, mất đi rồi mới biết quý trọng, đây là phần lớn người, ah không, là bệnh chung của phần lớn đàn ông.
Châu Trạch không quên được hình ảnh Bạch Oanh Oanh len lén đi xuống tầng, nghịch ngợm dùng đầu lưỡi quấy trong chén nước của mình.
Cũng không quên được mùi vị hơi ngọt mà bản thân mình đã cảm thấy khi uống nước.
Càng không quên được cảm giác khi bản thân mình gối đầu lên đùi cô ấy, cô ấy đã tỉ mỉ cẩn thận xoa bóp cho mình.
Thậm chí ngay cả Bạch Oanh Oanh tự thiết kế đủ kiểu giường trúc, vì tiết hàn y của mình mình, đều bị Châu Trạch vô ý phát hiện trong một lần sử dụng máy vi tính.
Ngày hôm trước.
Bạch Oanh Oanh cầm tiền của cô ấy, đi hội sở trả tiền "chơi gái" cho mình. Tuy điều này khiến Châu Trạch có chút đau gan, nhưng anh cũng cảm thấy rất vui mừng và cảm động.
Cái người này.
Thật đáng yêu.
Cô gái ngốc.
- Rầm!
Đẩy cửa phòng làm việc ra.
Châu Trạch nhìn thấy trên mặt đất có ba tấm bùa.
Ngẩng đầu, nhìn khắp bốn phía, Cừ Chân Chân ngồi trước máy vi tính, vẫn không nhúc nhích, mà Bạch Oanh Oanh vốn nên ngồi bên cạnh cô ta, chơi trò chơi với cô ta, hoàn toàn chẳng biết đã đi đâu.
Châu Trạch vọt tới trước mặt Cừ Chân Chân, đưa tay kéo tấm bùa giấy nơi ngực Cừ Chân Chân.
- A a a a a a! ! ! ! ! !
Cừ Chân Chân bắt đầu điên cuồng mà thét chói tai.
Cô ta như một người phụ nữ bị nhốt rất lâu, đã điên mất, bắt đầu dựa vào phương thức này để xua tan nỗi bất an và sợ hãi trong lòng mình.
Cô ta đã lọt vào trạng thái này, dù mình có muốn hỏi gì cũng không hỏi được.
Trong tiệm cà phê Internet có không ít người đứng lên nhìn tình huống bên này. Đại đa số người còn tưởng rằng Châu Trạch làm chuyện gì với em gái trông quầy bar, thậm chí còn có hai tên chỉ mặc áo lót đi tới đây, định làm anh hùng cứu mỹ nữ.
- Này, người anh em, bắt nạt phụ nữ thì có gì trâu chứ.
Châu Trạch xoay người định rời khỏi.
- Này, giờ mà cậu còn muốn đi nữa sao? Khiến người ta kinh sợ như thế còn muốn chạy, không có cửa đâu! Mau nói chuyện này... ...
Châu Trạch mạnh mẽ xoay người, trực tiếp đâm vào cánh tay đối phương, cả người đối phương lập tức ngã lăn trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.
Bên cạnh hai tên to con khác định anh hùng cứu mỹ nhân, thấy một màn như vậy, trong nháy mắt bọn họ đồng loạt ngơ ngác, không ai dám tiến về phía trước một bước.
Châu Trạch chạy ra khỏi tiệm cà phê Internet, đi tới trên đường.
Anh có thể mơ hồ cảm giác được, dường như Oanh Oanh đang ở gần đây, nhưng hẳn là ở đây có thủ thuật che mắt rất cao cấp.
Móng tay anh nhanh chóng dài ra.
Ngay sau đó mãnh liệt mà đâm xuống mặt đất.
Từng luồng khói đen bắt đầu tràn từ đầu ngón tay Châu Trạch ra, chui xuống đất. Ngay sau đó, ở phương hướng nghiêng nghiêng ngay trước mặt Châu Trạch, khói đen như bị ngăn trở, không cách nào xông vào.
Là chỗ này!
Lúc này, Châu Trạch không có thời gian suy nghĩ tới lão đạo và Hầu Tử, cũng không có thời gian tới tầng hai xem Hứa Thanh Lãng và Deadpool, trong đầu anh chỉ có Bạch Oanh Oanh.
Không phải anh bất công.
Mà là bản năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận