Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1779: Một người lang thang hai người lang thang ba người lang thang (Hạ) (2)

Cửa thư viện, không khóa.
Sau khi Châu Trạch đẩy cửa ra.
Nhìn thấy ở vị trí trung tâm của một hàng bàn đọc sách – chúng đều được lau chùi cực kỳ sạch sẽ và được sắp đặt rất chỉnh tề.
Có một cây bút máy được dựng thẳng đứng.
Cây bút máy kia, giống như một con chó đã sẵn sàng nghênh đón chủ nhân trở về nhà, bản thân cũng đã chuẩn bị xong
- Tôi thật sự không nghĩ tới nó.
Châu Trạch có chút không nói nên lời.
Tuy nói sát bút thật sự rất đáng yêu, nhưng đối với nó, thật ra thì anh cũng không có tình cảm gì, ít nhất, cũng không đến mức độ này, kiểu như tối nay - trước khi anh lên pháp trường, còn phải cố ý đến gặp mặt một chuyến.
Bút máy lơ lửng lên, quay vài vòng ở trên không trung, sau đó nhanh chóng xông đến.
Cuối cùng.
Bút máy dừng ở trước mặt của Châu Trạch, trước trước sau sau, không ngừng qua qua lại lại, giống như là đang lấy lòng.
- Chậc chậc chậc…
Đưa tay không đánh người mặt cười.
Châu Trạch vẫn đưa tay sờ một cái ở trên thân bút.
- Này, còn nhớ không, lúc trước, nếu không phải tôi gọi tên của nó lên trước, đoán không chừng, anh đã sớm nuốt tôi luôn rồi.
Đã từng có một đoạn thời gian lúc vừa mới bắt đầu, mâu thuẫn giữa Châu Trạch với Doanh câu, không thể nói là không lớn được.
Đứng ở góc độ của Châu Trạch, anh không hy vọng bản thân có thể giống như Nửa gương mặt, có thể bùng nổ tiểu vũ trụ tự mình đi ra ngoài tự lập môn hộ, ít nhất phải để cho bản thân có thể làm chính mình.
Mà Doanh câu lúc ấy, đối với loại chó lấn át chủ nhân như thế này, cũng rất không thích.
Cũng may trong khoảng thời gian đó, đối mặt với công kích của Sát bút, Châu Trạch đã gọi tên của nó lên trước.
Có lẽ, vị đã chế tạo cây bút này cũng như đặt tên cho cây bút này lúc trước, cũng không ngờ tới, vào thời đại đó của người đó, một cái tên rất ngầu, vào ngàn năm say, lại được giao cho một tầng hàm nghĩa khác.
May có chiếc bút đó, vào thời điểm Doanh câu nóng nảy nhất, đã giúp Châu Trạch phong ấn Doanh câu lại, nếu không, Châu Trạch cảm thấy việc hiện tại anh có còn sống sót hay không, cũng rất khó mà nói được.
Mà ánh mắt của Doanh câu, khi rơi vào trên cây bút này, dường như đã rơi vào loại cân nhắc nào đó.
Châu Trạch cầm bút máy ở trong tay, cố ý lắc lư ở trước mặt của Doanh câu, nói:
- Có tức hay không?
Doanh câu nhìn cây bút máy một chút, lại nhìn sang Châu Trạch một chút, trên mặt, ngược lại không có chút tức giận nào, chẳng qua chỉ chắp hai tay ở sau lưng, khẽ ngẩng đầu lên.
Châu Trạch nhún vai một cái, buông Sát bút ra.
Sát bút bay lên đằng trước, vẽ ra một cánh cửa, lại chủ động mở cửa ra giúp cho Châu Trạch.
Châu Trạch đi vào trong cánh cửa.
Trong cánh cửa, trời vẫn đang mưa.
Phía trước.
Xuất hiện một cái đình.
Trong đình.
Một người đàn ông mặc y phục trắng đang ngồi ở đó uống rượu.
Trên bàn không có đồ ăn gì, chỉ có rượu, phối với đồ nhắm rượu là nước mưa, mặc dù coi như tồi tàn một chút, nhưng ít ra người ta thắng trên mặt nghệ thuật.
Ông chủ Châu không nhanh trí giống như luật sư An.
Anh cũng không có hứng thú cố ý đi tra thử xem rốt cuộc Phủ Quân đời cuối cùng là người của triều đại nào.
Thật ra thì, trước mắt, giống như lúc trước, Phủ Quân đời cuối cùng vẫn luôn thể hiện ra một loại hình tượng, chính là phong lưu như thời Ngụy Tấn, dù sao, thời đại đó, tầng lớp nhân sĩ cho dù có nghèo đến sạch sẽ cũng sẽ dùng hết tất cả đầu óc để liều mạng giả ngầu mà.
Dưới điều kiện gia thế ngang hàng, ai có thể ai có thể cố chấp giả ngầu ra dáng vẻ thanh tân thoát tục, ai có thể thượng vị, người đó sẽ có thể có được tiền đồ tốt hơn.
Mà Phủ Quân đời cuối cùng, rất hiển nhiên là người chiến thắng cuối cùng trong số đó.
Trong đình, ở bên cạnh Phủ Quân đời cuối cùng, còn có hai con tiểu Hầu Tử đang bận rộn.
Một đứa thì bận hâm rượu, đứa còn lại thì bận mài thuốc.
Người đàn ông mặc y phục trắng giống như không hề nhìn thấy hai người Châu Trạch, hoặc giả cho dù có nhìn thấy, cũng cố ý làm như không nhìn thấy.
Ít nhất, không giống như dáng vẻ trước đây, mời anh đi vào uống chung rồi.
Hô, thật đúng là rất thực tế nha.
Đối phương không mời, Châu Trạch cũng lười đi tiến lên phía trước góp vui.
Quay đầu lại, phía sau mình, cánh cửa mà anh vừa mới đi vào kia, đã không còn nhìn thấy nữa, dưới chân, chính là vực sâu vạn trượng.
Mà lúc này, anh đang đứng ở trên đỉnh Thái Sơn.
Nói thật, Châu Trạch cũng không biết, tòa Thái Sơn ở trong linh hồn của mình kia, rốt cuộc có bị Phủ Quân đời cuối cùng thu hồi lại hay không.
Lúc trước, tòa Thái Sơn kia, thế nhưng đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Một tay Doanh câu, một tay Thái Sơn.
Ai muốn đến tiến hành đoạt xá hoặc là thực hiện thủ đoạn tấn công tinh thần với anh, ông chủ Châu đều mỉm cười hoan nghênh.
Đột nhiên.
Trong núi mờ ảo đi.
Sương mù này tới rất nhanh và rất nhiều, bao trùm lên tất cả mọi thứ ở chung quanh.
Ngay sau đó.
Ở trong sương mù, xuất hiện từng luồng ánh sáng màu cam.
- Tíc tíc tíc... Tíc tíc tíc...
Tiếng còi xe vang lên khắp chung quanh.
Sương mù, cũng đang dần dần tan đi.
Lần này.
Lại trở về con đường ở thành phố.
Chẳng qua là.
Đúng lúc Châu Trạch chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục tùy theo hoàn cảnh, lại phát hiện ở dưới cây cột điện ở phía trước, có một loại cảm giác rất không cân đối.
Ánh sáng và bóng tối, ở nơi đó, bắt đầu vặn vẹo, rõ ràng là không có gì không đúng, nhưng lại khiến cho người ta rất không thoải mái, giống như là trên một chiếc khăn trải bàn màu trắng, bị vất một giọt mực vậy.
Châu Trạch đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, đưa tay, đặt lên vị trí đó.
- Rào rào... Rào rào... Rào rào...
Giống như là, có thứ gì đó đang nhúc nhích ở bên dưới.
Châu Trạch quay đầu lại, nhìn về phía Doanh câu – người vẫn đứng ở bên cạnh mình, hỏi:
- Đây là trứng màu sao?
Doanh câu đi lên trước, đạp một cước qua!
- Ầm!
Thứ bị đạp, đương nhiên không phải là Châu Trạch, mà là phần khu vực ở bên dưới này.
- Rào!
Giống như là trong lúc đóng phim, phông nền xanh lại bị xé toạc ra vậy.
Châu Trạch nhìn thấy Nửa gương mặt đang ngồi dựa vào bên cây cột điện.
Hai mắt Nửa gương mặt đỏ lên, trên mặt mang một loại biểu cảm khiến người ta khó mà đoán được.
Nhất là dấu chân màu đen ở trên mặt kia, rõ ràng đến như vậy.
- A, đi dạo sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận