Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1409: Chém Diêm La (thập) (2)

Rốt cuộc.
Phía đông của Thái Sơn.
Đã xuất hiện ở trong tầm mắt của Châu Trạch.
Hẳn là đã từng có một đoạn thời gian.
Chắc lúc đó nơi này là nhà của lão đạo đi.
Cái tên bại gia tử này, một phần cơ nghiệp lớn như vậy, lại cứ như vậy mà phá sạch.
Chẳng qua là.
Sau khi đánh vòng một chữ U thật lớn.
Cuối cùng Sở Giang Vương vẫn lựa chọn nơi này.
Cũng không biết trước đó anh ta còn do dự là vì lý do gì.
Có lẽ hiện tại, thời điểm thực sự đến đường cùng, mới lựa chọn tới nơi này.
- Tôi cảm thấy con người Địa Tàng Vương này thực sự rất giỏi diễn, chính là cái loại người mà nếu xuất hiện trong thực tế thì rất muốn xông lên cho ông ta một quyền đấy.
Ông chủ Châu lại tiếp tục lắm lời ở trong lòng.
Sau đó.
Vẫn không được đáp lại.
Rất hiển nhiên.
Bạn muốn cho Doanh câu ngồi chung một góc tường nói xấu người khác chung với bạn, có chút không quá thực tế rồi.

Trên Thái Sơn.
Miếu nhỏ như trước.
Không có gì hương khói.
Nhưng phía trước ngôi miếu nhỏ có trồng không ít cây cối.
Lúc này.
Một người đàn ông trên mặt mang mặt nạ đang ở nơi đó tưới hoa.
Cách đó không xa.
Hai bóng dáng càng ngày càng gần, người ấy lại giống là hoàn toàn không cảm ứng được chút gì.
Sở Giang Vương tới.
Anh ta dừng lại ở trên Thái Sơn.
Chẳng qua là, lúc anh ta bắt đầu xông tới, bất luận anh ta có tăng tốc như thế nào, giữa anh ta và đỉnh Thái Sơn vẫn luôn duy trì khoảng cách như vậy.
Trận pháp của Thái Sơn, đã mở ra, đang cự tuyệt anh ta đến đó.
Sở Giang Vương cười.
Cười đến rất tùy ý.
Phía dưới.
Người tưới hoa, vẫn ở chỗ cũ nghiêm túc tưới hoa.

- Vị ấy lại đến aish.
Một thiếu niên vác theo một cây lau nhà ngồi ở trên một tảng đá, trong tay cầm quả Tụ Âm mà gặm ăn.
Thiếu niên đung đưa hai chân.
Lại nói:
- Lại nói này, lúc trước ngài bảo Vương đi tìm long mạch, là bởi vì ngài đã nghe được đúng không?
- Ầm!
Một tòa núi cao bắt đầu di động.
Lại không nâng hẳn lên.
Chẳng qua là chỉ truyền đến tiếng ma sát nặng nề mà thôi:
- Nghe được.
Thiếu niên liếm môi một cái.
Nói:
- Ngài đã biết vị trí của vị kia?
Đế Thính trầm mặc chốc lát:
- Tôi nghe được.
- Đại nhân thật là lợi hại, trên đời này, không có gì là đại nhân không thể nghe được, thật sự là khiến tiểu nhân…
- Nhưng tôi không biết… thứ tôi nghe được là cái gì.
- … - Thiếu niên.
Tôi nghe được.
Nhưng tôi không biết thứ tôi nghe được là cái gì.
Tôi chỉ biết là anh ta đi tới nơi đó thì sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng tôi không biết được cụ thể là ai sẽ khiến cho anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đế Thính cũng không nghĩ tới.
Lại có thể khiến cho người đàn ông đó – cái người mà một năm rưỡi trước đến địa ngục đã đạp lõm tấm lưng vĩ ngạn của nó, sẽ lại được dẫn tới địa ngục một lần nữa.
Cũng may.
Lần này Bồ Tát không để ý.
- Tại sao Bồ Tát lại không cứu Vương chứ? - Thiếu niên hỏi.
- Bồ Tát… muốn rút ngắn tiến độ tương lai.
- Hả? - Thiếu niên không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn là gật đầu lia lịa.
- Bồ Tát muốn… khoái đao trảm loạn ma.
Thiếu niên tiếp tục gật đầu, cảm giác, có vẻ thật là cao thâm mà.
- Chẳng qua là… hình như… cây đao này có chút quá nhanh rồi. (*khoái = nhanh)
Khoái đao, dễ dàng tổn thương người khác, cũng dễ dàng làm bị thương đến chính mình.

Sở Giang Vương tới.
Sở Giang Vương lại đi rồi.
Bởi vì bị lưu lại ở nơi này.
Khoảng cách giữa anh ta và Châu Trạch đã bị thu hẹp rất nhiều rất nhiều.
Cho nên anh ta lại thiêu đốt càng nhiều bổn nguyên hơn, tiếp tục chạy trốn về hướng đông.
Nhưng Châu Trạch, thế nhưng anh lại nghỉ chân lại ở Thái Sơn.
Người tưới hoa thì vẫn đang tưới hoa.
Ở trên người của Châu Trạch.
Xuất hiện từng đạo phù văn cổ xưa.
Những phù văn này, dường như đi xuyên qua khoảng cách không gian, một đường đi xuống bên dưới, xuống phía dưới, lại đi xuống…
Cuối cùng.
Cơ thể Châu Trạch còn dừng lại ở phía trên.
Nhưng ở trong vườn hoa ở bên dưới.
Lại xuất hiện một hư ảnh thuộc về Châu Trạch.
Anh đang đứng ở trước mặt Bồ Tát mang mặt nạ.
Bồ Tát đặt bình nước trong tay mình xuống.
Bởi vì mang mặt nạ, cho nên không thấy rõ nét mặt của ông ta.
Ông ta đưa tay.
Chỉ chỉ về hướng đông,
- Anh ta đi về phía bên kia.
Châu Trạch gật đầu một cái, tỏ ý bản thân đã biết rồi.
Bồ Tát nhìn thấy anh không đi tiếp.
Hơi nghi hoặc một chút nói:
- Còn không đuổi theo?
- Không gấp…
Bồ Tát ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đông một chút, nói:
- Thật vất vả mới rút ngắn được khoảng cách, sẽ bị kéo dài lại.
- Không gấp…
Hai lần trả lời như nhau.
Bồ Tát đứng thẳng người.
Hỏi:
- Tìm tôi có việc sao?
Rõ ràng là chúa tể thực sự của địa ngục, rõ ràng một tên Diêm La thủ hạ của mình đang bị đuổi giết.
Ông ta lại có thể hỏi câu “tìm tôi có chuyện gì” một cách bình thản như vậy.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Dường như Bồ Tát có hơi ngạc nhiên.
Tiếp tục hỏi:
- Có chuyện gì?
Châu Trạch không trả lời, chẳng qua là chỉ giơ nắm tay lên.
Sau đó.
Đập tới.
- Ầm!
Bồ Tát bị một quyền đánh rơi khỏi đỉnh Thái Sơn, một đường rơi xuống bên dưới, xuống phía dưới, xuống phía dưới…
Phía dưới, bóng dáng do phù văn ngưng tự mà thành cũng tiêu tán theo.
Châu Trạch lại lần nữa bắt đầu bay về hướng đông, anh phải đi đuổi theo Sở Giang Vương.
Thật ra thì.
Tìm ông cũng không có chuyện khác.
Chỉ là.
Muốn cho ông một quyền mà thôi.

Rất nhiều lúc.
Có một vài chuyện.
Thường sẽ khiến cho mọi người ngầm hiểu lẫn nhau theo thói quen.
Doanh câu đi xuống, đánh Địa Tàng Vương Bồ Tát một quyền, sau đó lập tức đi tiếp, tiếp tục đuổi theo con mồi của mình.
Địa Tàng Vương Bồ Tát bị đánh thì cũng đã bị đánh rồi.
Ông ta chậm rãi bay lên từ bên dưới vách núi.
Sau khi hạ xuống.
Lại lần nữa nhặt lại bình nước của mình.
Bắt đầu tưới hoa.
Không có chuyện thở hổn hển, cũng không có chuyện thẹn quá hóa giận, phảng phất như thể người mới bị đánh vừa rồi, căn bản cũng không phải là bản thân vậy.
Một vài quan sai của âm ti, vào ngày thường khi bịa chuyện viết kịch bản về cấp trên ở trong lòng, thường thích so sánh Bồ Tát với tiểu cô nương của đời cuối nhà Thanh - Từ Hi.
Trên thực tế.
Bồ Tát cũng thật sự bận rộn.
Hoa hoa cỏ cỏ ở trên ngọn núi này đều cần sự chăm sóc của ông ta.
Trong một ngày.
Phần lớn thời gian ngoại trừ tưới hoa thì vẫn là đang tưới hoa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận