Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 441: Thuật thông linh!

Trương Yến Phong triệt để ngơ ngác.
Thậm chí anh ta còn lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Nếu không phải cuối cùng anh ta mạnh mẽ ổn định thân hình, thiếu chút nữa anh ta đã trực tiếp co quắp ngồi trên bờ sông.
Đương nhiên.
Không ai sẽ trào phúng lão Trương không thể khống chế tâm tình vào lúc này, đổi lại bất kỳ người nào cũng sẽ giống như anh ta.
Nếu đại lãnh đạo trong cục ở chỗ này, thấy một màn như vậy, có thể đủ loại bệnh như bệnh tim, xuất huyết não… có tập thể bạo phát cũng không phải chuyện không có khả năng.
Phóng tầm mắt nhìn tới.
Đã có hơn mười túi nhựa màu trắng bị moi ra.
Giọng nói hồi báo vang lên không dứt.
Con mẹ nó đây không phải đang chơi trò tìm bảo vật, đào được bảo vật còn nhận được khen thưởng.
Đào mấy thứ này lên.
Là nguyên một đám sấm sét phóng xuống!
Tuy rằng Thông Thành ở khu kinh tế đồng bằng sông Dương Tử, cho dù tính cả tỉnh Giang Tô, thực lực kinh tế của Thông Thành cũng được xếp vào top giữa, thế nhưng dân số thường trú ở đây lại chưa tới ba trăm vạn.
Đây là một thành thị an tĩnh, bình thường chỉ xảy ra một án mạng đã đủ để tạo thành ồn ào không nhỏ.
Lúc này, mười bộ… không, đoán chừng còn có thi thể chưa bị đào lên.
Đủ để khiến thành phố yên lặng này nổ tung như vừa có một quả bom nguyên tử phóng tới!
Đến lúc đó, dư luận xôn xao, toàn quốc nhìn chằm chằm!
Luật sư An vỗ mạnh vào mồm, cho dù ngay cả người có sở thích sưu tầm thi thể như anh ta.
Sau khi thấy một màn này.
Cũng có chút khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì anh ta thường chỉ thu thập đám thi thể tử vong bình thường, mà tử vong bình thường này bao gồm đủ loại phương pháp tử vong ngoài ý muốn. Dù sao thì chỉ cần không phải anh ta đích thân ra tay giết là được.
Anh ta như một con bọ hung, thu tập phân của mình.
Mà trong từng túi nhựa trên bờ sông trước mắt lại là từng mạng người bị mưu sát.
Châu Trạch lại nhìn về phía Dương Khắc Vượng bị áp giải phía sau.
Đây là món lễ lớn lão ta muốn tặng cho đám cảnh sát?
Nhưng lúc này, trên mặt Dương Khắc Vượng lại lộ ra vẻ kinh ngạc, thân thể lão ta bắt đầu run rung, một bộ quái gở.
- Làm sao có thể... ... Làm sao có thể... ...
Dương Khắc Vượng càng không ngừng hô.
Không phải lão ta làm?
Không phải do lão ta giết?
Thật ra cũng đúng, đối với Dương Khắc Vượng, trên người lão ta đã vác theo bốn nhân mạng, đã đủ để ăn đạn.
Tuy nói trong nước đã có hình phạt tử hình bằng thuốc độc, nhưng món đồ kia có yêu cầu rất cao với phần mềm và phần cứng, chi phí quá lớn, hơn nữa lực uy hiếp lại hơi nhỏ, cho nên phần lớn nơi trong nước vẫn đang dùng "củ lạc" (1).
(1) Củ lạc, đậu phộng: ám chỉ viên đạn.
Khi đã mang trên lưng bốn nhân mạng, cho dù lão ta có phải gánh thêm vài nhân mạng nữa cũng không có gì khác biệt. Xã hội văn minh sẽ không có hình phạt lăng trì, xã hội pháp trị cũng sẽ không có biện pháp dằn vặt hành hạ người.
Này cũng giống như tồn trữ số lượng lớn vũ khí hạt nhân để hủy diệt Địa Cầu một lần và hủy diệt Địa Cầu năm mươi lần, thật ra trên bản chất nó không có gì khác biệt.
Dù sao thì rận nhiều rồi không sợ cắn, sao phải giả vờ không thừa nhận?
- Này, lão già kia!
- Những thi thể này đều do ông trồng?
- Lúc này, luật sư An hô lên.
- Mười sáu năm trước ông chôn xuống một thi thể.
- Mười sáu năm sau.
- Ông thu được thật nhiều thật nhiều thi thể.
"Phù phù" một tiếng.
Ông lão quỳ xuống, ngay cả hai cảnh sát đứng hai bên lão ta cũng có chút trở tay không kịp.
- Không phải tôi giết, không phải tôi giết, các người không thể đổ oan cho người tốt được! Nghìn vạn lần không thể đổ oan cho người tốt!
- Tôi chỉ chôn một người, trong này chỉ có một người là do tôi chôn.
- Những người khác tôi không biết gì cả, thực sự không biết gì cả!
Ông lão khóc hô.
Phảng phất như.
Lão ta đã gặp phải ủy khuất vô cùng lớn.
... ... ... ...
Bước đầu tiên, xua đuổi quần chúng ăn dưa phụ cận, phong tỏa tin tức, bảo đảm đám truyền thông yêu diễm đê tiện không tác yêu tác quái lúc này.
Bước thứ hai, tăng số nhân thủ, bắt đầu hình thức đào móc kiểu trải thảm với nơi này, đào hết toàn bộ thi thể được chôn ở nơi này lên, bảo đảm không bỏ sót.
Bước thứ ba, hội báo với tỉnh, mời công an tỉnh điều động lực lượng viện trợ, tổ chức tổ chuyên án.
Đây là ba quyết định lão Trương đưa ra, chuyện kế tiếp không phải anh ta có thể khống chế.
Vụ án này đã không còn là vụ án đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương có khả năng khống chế.
Trong văn phòng.
Lão Trương ngơ ngác ngồi trên ghế.
Trong ánh mắt anh ta tràn đầy tơ máu.
Châu Trạch đưa tay lắc lắc trước mặt lão Trương, nhưng lão Trương vẫn không có phản ứng.
Cũng may, Châu Trạch là ông chủ của anh ta.
Cho nên.
Châu Trạch cầm lấy ly trà trên bàn, tạt hết nước trong ly lên trên mặt lão Trương.
- Bốp!
Lão Trương thờ ơ.
Châu Trạch gật đầu, quay qua luật sư An đang đứng bên cạnh, hô lên: - Đem phích nước tới đây, nhớ đổ nước sôi vào.
Lão Trương lập tức tỉnh táo lại.
Không hô cũng không náo.
Hai tay anh ta dùng sức lau mặt mình, cảm khái nói:
- Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Ăn cơm trước. - Châu Trạch đưa hộp thức ăn nhanh đến trước mặt lão Trương, đây là cơm mới vừa Châu Trạch mua được ở căn tin cục cảnh sát, là cơm phải trả tiền mới có được.
Một chiếc đùi gà, một phần thịt kho tàu, một phần giá xào, một phần cà tím om lại thêm một phần cơm tẻ.
2.5 đồng.
Giá tiền này khiến Châu Trạch cảm động đến muốn khóc.
Anh thầm nghĩ sau này mình cứ dứt khoát đến cục cảnh sát ăn chực đi.
Hoặc là dứt khoát để lão Trương mỗi ngày tan sở lại cầm một thùng lớn trở về, coi như mua cơm cho đám người trong phòng đọc sách.
Quốc gia là nhân dân, nhân dân tham chút lợi ích của quốc gia như cầm đồ vật của nhà mình, có thể gọi là trộm sao?
- Tin nhắn tổng hợp đã có, mười sáu bộ thi thể, trong đó có một bộ là thi cốt người phụ nữ bị bầm thây mười sáu năm trước, đã được tìm ra, bởi vì trong túi nhựa kia còn có một số vật liên quan tới phụ nữ, rất dễ nhận biết. Nhưng vẫn còn mười lăm thi thể, mười lăm bộ!
- Khó, khó quá... ...
Lão Trương cắn răng, dáng vẻ rất thống khổ.
Một bộ thi thể vô danh đã đủ để toàn bộ cục cảnh sát phải bận bịu thật lâu.
Hiện tại lại thêm mười lăm bộ.
Chỉ riêng việc tra tìm thân phận của bọn họ đã là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.
- Chớ hoảng sợ, cầm đũa lên, anh sẽ phát hiện ăn cơm càng khó khăn hơn phá án một chút.
- ... ... - Lão Trương.
Xuất phát từ việc đối xử bình đẳng.
Lần này ông chủ Châu không dùng khẩu phục dịch.
Khó khăn ăn mấy thứ linh tinh.
Luật sư An lại mở miệng nói: - Mười lăm năm, mười lăm thi thể, nói cách khác, rất có thể sau khi Dương lão đầu kia giết người chôn xác, còn có hung thủ khác mỗi khi năm hết tết lại giết một người chôn ở nơi này, tên đó coi đây như nhiệm vụ sao?
- Hiện tại Dương Khắc Vượng còn chưa được loại bỏ toàn bộ hiềm nghi. - Trương Yến Phong khó khăn cắn một ngụm đùi gà, cố nén không nhổ ra, gian nan nuốt xuống.
- Lão ta không thừa nhận, đúng không? - Châu Trạch hỏi.
Trương Yến Phong gật đầu.
- Nếu như không phải tôi, lão ta đã định tự sát, hơn nữa hẳn là lão ta đã mắc phải một căn bệnh nan y, không còn sống được bao lâu, tôi không cho rằng lão ta sẽ nói dối.
- Hơn nữa, lão ta ước gì những người đó đều bị giết và chôn, dựa theo lý niệm của lão ta, nhiều vong hồn như vậy ở bên cạnh lão ta, sống cùng lão ta, lão ta sẽ cảm thấy thật ấm áp, vô cùng ấm áp, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn tịch mịch nữa. - Châu Trạch nói.
- Nếu tôi nói, dù sao thì một bô phân cũng là tội, mười lăm bô phân cũng là tội, cứ dứt khoát trực tiếp đổ hết lên người Dương lão đầu đi thôi, vụ án này cũng sẽ chấm dứt như vậy, mà các anh cũng đỡ phiền phức. Dù sao thì lão Dương cũng là người chết chưa hết tội.
Luật sư An đưa ra đề nghị của mình.
Anh ta là người đã từng lăn lộn bạch đạo cũng từng lăn lộn hắc đạo.
Cho nên nhiều khi trong mắt anh ta vốn không có đúng sai, chỉ có đạt được mục đích hay không.
Đây là một loại phương thức xử lý vừa đơn giản lại vừa nhanh gọn, thoạt nhìn có chút không chịu trách nhiệm, nhưng trên thực tế từ cổ chí kim, phương pháp này đã được vận dụng khá nhiều lần.
Có một người phạm sai lầm, bị phát hiện, người chung quanh sẽ đổ hết phân lên người kẻ đó, sau đó lại đi lên vỗ vỗ bả vai kẻ đó:
- Vợ mày, tao nuôi!
- Sau đó, sang năm hung thủ lại giết thêm một người nữa, cho anh thêm một cái ngạc nhiên? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
Luật sư An nhún vai: - Này cũng không có biện pháp.
- Bô phân này không thể chụp loạn, một khi chụp loạn, nếu sang năm hung thủ lại gây án sẽ tạo thành phiền toái lớn, chung quy cảnh sát đã "cái quan định luận" (1).
(1) Cái quan định luận: đợi tới khi đóng nắp quan tài rồi mới phê bình con người.
- Cảnh sát đang điều tra thân phận của mười lăm bộ thi thể, bây giờ còn chưa có tin tức tổng hợp. - Lão Trương nuốt xuống một ngụm cơm: - Đoán chừng trong tỉnh sẽ lập tức cử người tới tiếp nhận vụ án này.
- Vừa nghĩ tới trong những năm tôi làm cảnh sát hình sự có nhiều người chết không minh bạch như vậy, nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn hôm nay, có thể đến hiện tại đám thi thể ấy cũng không bị phát hiện, tôi lại cảm thấy mấy năm nay mình thật như nằm mơ giữa ban ngày, không làm tròn trách nhiệm.
Trương Yến Phong là một cảnh sát có tinh thần trách nhiệm rất mạnh.
- Không sao, anh chỉ mới đảm nhiệm chức đội trưởng một tuần lễ, đây không phải là lỗi của anh. - Luật sư An an ủi.
- ... ... - Lão Trương.
Đương nhiên.
Câu an ủi này chỉ là một câu nói nhảm.
- Có cách nào không? - Lão Trương đưa mắt nhìn về phía Châu Trạch.
- Có cách nào không? - Châu Trạch lại đưa mắt nhìn về phía luật sư An.
Luật sư An buông cơm hộp xuống: - Xem ra chỉ có thể dùng một chiêu kia.
- Ah... - Châu Trạch.
- Ah... - Lão Trương.
Bởi vì lúc trước luật sư An từng khiến thi thể bà lão "chuyển động".
Cho nên mọi người đều ôm hy vọng rất lớn từ nơi luật sư An.
Nếu vụ án này được tiến hành theo quy trình, từng bước từng bước, vừa quá chậm lại vừa quá tốn thời gian. Nếu có biện pháp mở một con đường khác, đương nhiên đó là tốt nhất.
Luật sư An đứng thẳng người, xoay phần eo của mình, sau đó anh ta bắt đầu nhảy tưng tưng, làm động tác thể dục.
Châu Trạch và lão Trương đều đặt cơm hộp trong tay xuống nhìn luật sư An.
Sau khi anh ta làm xong động tác làm nóng người giống hệt với mấy bà bác múa quảng trường.
Hai tay luật sư An hợp thành chữ thập, bắt đầu kết ấn.
Thần tình nghiêm túc.
Thái độ đoan trang.
- Anh ta muốn làm gì vậy? - Lão Trương hỏi.
- Một lần nữa triệu hoán vong hồn bọn họ ra hỏi thăm xem, như vậy không phải chúng ta có thể biết được đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? - Luật sư An cười cười: - Tiếp đây, tôi sẽ cho các người nhìn một chút bản lĩnh giữ nhà của tôi, nhớ phải giữ vững tinh thần đấy!
- Quơ múa que phát sáng trong tay các người lên đi! ! !
Vừa dứt lời.
Luật sư An kết ấn hoàn tất.
Mạnh mẽ quỳ một gối xuống.
Một tay đập lên sàn nhà.
Tốc độ cực nhanh.
Khó có thể tưởng tượng.
Quát to:
- Nhẫn pháp —— Thông Linh Thuật!
Bốn phía.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Mười giây đồng hồ sau.
Bình tĩnh.
Ba mươi giây sau.
Bình tĩnh.
Một phút đồng hồ sau.
Bình tĩnh.
Mười phút sau.
Bình tĩnh như trước.
Trên đỉnh đầu, phảng phất như có một con quạ đen nghịch ngợm bay qua từ bên cửa sổ, hữu khí vô lực kêu:
- Quạ... quạ... quạ... quạ...
Xa xa.
Có lá rụng bị gió thổi lên.
Bay vòng quanh tới, lại bay vòng quanh đi, rền vang lạnh run.
Luật sư An ngẩng đầu.
Nhìn thoáng qua Châu Trạch và lão Trương.
Cười cười.
Đưa tay đấm đấm yêu mình một cái.
Anh ta đứng lên.
Nói:
- Này.
- Không phải các người thực sự tin lời tôi nói đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận