Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1258: Cô độc tốt lắm (1)

Bác sĩ Lâm rất giật mình.
Chuyện này là không thể nào.
Cô không thể đến được, ngoài ra, một năm rưỡi trước, Từ Nhạc cũng sớm đã là Châu Trạch rồi, anh càng không thể đến nơi này được.
- Kết quả hiển thị trên đó là như vậy.
Bác sĩ thực tập gãi đầu một cái, cậu ta cũng đã nhìn ra, hẳn là đã xảy ra vấn đề gì, không thể nào mà hai vợ chồng đều không biết gì về chuyện này được, cho dù là tìm người mang thai hộ cũng không thể nào là phản ứng này được.
- Cụ thể, phải đợi ngày mai mấy người chủ nhiệm khoa đi làm, đến lúc đó, viện trưởng Lâm, hai người tự mình đi hỏi thăm bọn họ đi, tôi mới đến nơi này được nửa năm.
Bác sĩ thực tập thương mà không giúp được gì nhún vai một cái, cậu ta cũng biết, dường như bản thân đã gây ra rắc rối rồi.
Ra khỏi tòa nhà bệnh viện.
Bác sĩ Lâm đứng ở bên cạnh vườn hoa, dừng bước, hiển nhiên, nội tâm của cô đang rất phức tạp.
- Khiến cho cô ấy ngủ đi.
Châu Trạch nhỏ giọng nói.
Cái đuôi của Bạch Hồ lay động.
Cơ thể bác sĩ Lâm lay động một trận, trước khi té xỉu đã được Châu Trạch ôm lấy.
- Phương thức an ủi phụ nữ này của anh, thật trực tiếp.
Lúc này, Bạch Hồ không nhịn được trêu nói.
- Cô ở lại trông chừng cô ấy, đưa cô ấy về nhà đi.
- Vậy còn anh? Lại nói, hôm nay có tính là có niềm vui bất ngờ hay không?
Châu Trạch nghe vậy.
Cười một tiếng.
Trong ánh mắt toát ra một tia lạnh lùng không che giấu một chút nào.
Nói:
- A, cô nói sao?
...
Có nhiều chuyện, có thể chờ, cũng có thể kéo dài, tốt nhất là kéo dài tới hoa nở hoa tàn vạn sự tùy phong* thì không còn gì bằng.
(*bài hát Vạn sự tùy phong của Hàn Hồng, hoa nở hoa tàn không phải là giấc mộng, chuyện xưa đều như cơn gió)
Nếu là đổi thành quá khứ, nói không chừng ông chủ Châu cũng đã làm như vậy rồi, quan tâm gì các người bên ngoài hồng thủy ngút trời, chỉ cần trong tiệm sách không bị vô nước như mấy người là được rồi.
Nhưng lần này.
Ông chủ Châu cũng không muốn trì hoãn nữa.
Mới vừa từ Hoài An trở về Thông Thành.
Bản thân còn chưa kịp tắm rửa và nghỉ ngơi thực sự, còn chưa kịp phơi nắng được một ngày, thì đã bị cuốn vào trong loại chuyện ngâm dưa muối xúi quẩy chó má này rồi, đã xúi quẩy đến tận cùng thì cũng sẽ có đáp trả.
Lần này.
Tính năng động của bản thân ông chủ Châu đã hoàn toàn bị đánh thức rồi.
Lúc trước, mỗi lần lão Trương tìm Châu Trạch giúp đỡ, đều sẽ cố gắng hết sức đi cùng trong suốt cả quá trình, bởi vì lý tưởng phá án của cảnh sát là làm tất cả mọi chuyện đều trong khuôn khổ luật pháp và nguyên tắc, nhưng đám người Châu Trạch, cũng không thuộc trong nhóm bị trói buộc này.
Hiện tại lão Trương không có ở đây.
Không có chính trị tuyệt đối không ngừng tỏa sáng ở bên cạnh.
Ông chủ Châu.
Thật sự không còn kiêng kỵ gì nữa.
Tiểu khu Bích Quý Uyển.
Coi như là một tiểu khu có giá phòng tương đối cao ở Thông Thành rồi.
Lúc trước khi giá nhà ở Thông Thành còn chưa cao như vậy.
Bích Quý Uyển tới, thành công nhanh chóng nâng giá nhà ở Thông Thành cao lên một nửa.
Rạng sáng hai giờ rưỡi.
Bóng dáng Châu Trạch xuất hiện ở nơi này.
Anh đến tìm bác sĩ chủ nhiệm khoa trước đó, họ Vương, tên là Vương Thụ Trạch.
Tìm ra được cũng rất đơn giản, tên họ và hình của bác sĩ trong một khoa đều được treo ở trước cửa văn phòng khoa, giao bác sĩ Lâm đã ngủ thiếp đi cho Bạch Hồ, ông chủ Châu lại trở về đi giao lưu “thân thiện” với vị bác sĩ thực tập kia một chuyến, hỏi ra được địa chỉ.
Hiện tại vị bác sĩ thực tập kia đã hôn mê, Bạch Hồ không ở bên cạnh, dĩ nhiên là ông chủ Châu sẽ ra tay nặng hơn một chút, dù sao đêm hôm khuya khoắt, ở trong bệnh viện bỗng nhiên bị một bóng đen tra hỏi địa chỉ của cấp trên của mình, nếu như lại để cho cậu ta không có chuyện gì mà rời đi như thế rời đi, nhất định sẽ báo cảnh sát.
Thật ra thì.
Cái tiểu khu này cũng không phải là nhà của chủ nhiệm Vương.
Nhà của ông ta ở phía tây của Thông Thành, không ở nơi này.
Nhưng trong cùng một khoa thật sự không có một bí mật gì, cho dù là bạn có che giấu tốt hơn nữa, vị bác sĩ thực tập kia bị hù dọa một trận hết hồn như vậy, cũng đều nói hết, bao gồm cả chuyện mỗi thứ ba hàng tuần, cấp trên của mình đều sẽ mượn cớ trực nên ngủ ở bệnh viện với vợ con ông ta, để cùng một vị ý tá khác trong khoa phụ sản đến đó, đều bị nói ra hết rồi.
Móng tay mở cửa.
Ông chủ Châu dùng sát khí che giấu bóng dáng của mình, đi vào.
Từ trên giường, xách vị chủ nhiệm Vương kia ra, nhét vào trong phòng khách.
Ngược lại vị bạn gái kia lại rất bình tĩnh, không la hét, chẳng qua chỉ là dùng chăn che cơ thể của mình lại mà thôi.
Sau đó.
Chính là quá trình anh hỏi tôi đáp cực kì dễ dàng.
Chủ nhiệm Vương rất phối hợp, Châu Trạch cũng rất hài lòng.
Anh không có ý định làm khó vị bác sĩ chủ nhiệm này, đã nhận lợi ích, mở cửa sau, phá hư chút quy tắc, chuyện này cũng không tính là chuyện lớn gì.
Để thể hiện sự áy náy đối với việc lần này bản thân đã làm ông ta hoảng sợ.
Trước khi đi ông chủ Châu đã mời ông ta ăn đường.
À.
Không phải là móng tay của anh đâu.
Mà là một hộp kẹo tinh lực như hãn mã mà Châu Trạch đã nhìn thấy trên trên tủ đầu giường ở trong phòng ngủ.
Hiệu quả là tác dụng làm vĩ đại cũng không tệ lắm, nhưng dược liệu có chút không ổn định, người có thể chất không tương thích uống vào có thể sẽ chảy máu mũi, hoặc là hoa mắt váng đầu, “bốc lửa” cả ngày.
Tóm lại, tác dụng phụ của thuốc này rất không ổn định.
Ông chủ Châu nắm một nắm lớn, bóp nát, pha với nước, nhìn chủ nhiệm Vương mang vẻ mặt đau khổ mà uống hết toàn bộ.
Phủi phủi tay.
Rời đi.
Đi ra khỏi tiểu khu.
Châm điếu thuốc.
Châu Trạch lấy danh thiếp trong túi ra xem thử một chút.
Đây là chủ nhiệm Vương đã đưa cho anh.
Có một người phụ nữ, nói là không muốn tìm đàn ông, nhưng muốn có một đứa con, cho nên muốn tìm tinh dịch của một người đàn ông ưu tú tiến hành thụ tinh.
Lại chỉ mặt gọi tên rồi lựa chọn “Từ Nhạc”, giống như chính là đến vì Từ Nhạc vậy.
Ông chủ Châu nhíu mày một cái.
Không khỏi cười cười.
Cái dáng vẻ kia của Từ Nhạc cái dáng vẻ kia, có nhìn sao cũng không thể tính là ưu tú đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận