Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 458: Thúy Hoa, ăn dưa chua

Người phụ nữ này tên Thúy Hoa?
Trong lòng Châu Trạch thầm cười "ha ha" một tiếng.
Cái tên này rất thích hợp với cô gái ngu dốt trước mắt.
Luật sư An lập tức nhận lấy Thúy Hoa từ trong tay lão Trương, nhìn lướt qua thương thế trên người cô ta, kinh ngạc nói:
- Thúy Hoa, là con chó nào… dám thọc cô thành bộ dạng này!
- ... - Châu Trạch.
Ngay sau đó.
Dường như luật sư An đã nghĩ tới điều gì.
Anh ta lập tức lắc đầu.
- Tôi trị liệu giúp cô trước.
Vừa dứt lời, luật sư An liền ôm Thúy Hoa đi lên tầng.
- Ông chủ, người phụ nữ kia là ai vậy? - Bạch Oanh Oanh đưa một chiếc khăn lông ấm tới cho Châu Trạch, hỏi.
- Một cô gái ngu dốt mới chạy từ địa ngục tới đây, thiếu chút nữa tôi đã chết trên tay cô ta.
Cho dù hiện tại hồi tưởng lại trận gió cô gái ngu dốt này tạo ra trước đó, Châu Trạch vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Anh kiên trì không mở phong ấn, nhưng tình cảnh lúc ấy có thể xưng là chỉ mành treo chuông.
- A, ông chủ, tay anh…!
Bạch Oanh Oanh nhìn thấy hai đầu ngón tay máu chảy đầm đìa của Châu Trạch, đau lòng vô cùng. Móng tay ở đầu ngón tay cũng bị mất, hiện tại nó còn đang chảy máu.
- A...
Châu Trạch chỉ cảm thấy ngón tay mình tiến vào một nơi ấm áp ẩm ướt, còn có đầu lưỡi nghịch ngợm không ngừng qua lại trên dưới.
Oanh Oanh đã bỏ đầu ngón tay bị thương của mình vào trong miệng cô ấy.
Qua một hồi lâu, Oanh Oanh mới lấy đầu ngón tay của Châu Trạch ra, rất là đau lòng hỏi:
- Ông chủ, bây giờ anh còn đau không?
- Cô gái ngu ngốc.
Châu Trạch đưa thay sờ sờ đầu Oanh Oanh, nói:
- Đương nhiên là vẫn rất đau rồi.
- ... - Oanh Oanh.
Tiểu loli đang ngồi bên cạnh quầy bar trợn trắng mắt.
Không thể trêu vào đám ngu ngốc.
Con mẹ nó đây đúng là thẳng nam dựa vào thực lực mạnh mẽ cứng rắn xuyên qua sắt thép độc thân...
Nếu không phải anh đụng trúng nữ cương thi ngu xuẩn, còn có nữ bác sĩ có thể có thể chất M (thích bị ngược).
Đời này thằng này đừng mong tìm được phụ nữ.
Bạch Oanh Oanh băng bó vết thương giúp Châu Trạch, chờ sau khi xử lý tốt tất cả, Châu Trạch liền đi lên bậc thang, anh muốn đi xem "Thúy Hoa".
Nếu không phải luật sư An biểu hiện ra thái độ bản thân có quen biết người phụ nữ kia.
Hiện tại hẳn là Châu Trạch nên đi lên mở thêm vài cái động trên cơ thể người phụ nữ kia.
Ở phương diện này, ông chủ Châu không có chút ý thương hương tiếc ngọc nào.
Tiểu Hầu Tử từ trên xà nhà nhảy tới bả vai Châu Trạch, nó khóc sướt mướt, hiển nhiên là nó nhớ lão đạo.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ Hầu Tử.
- Chớ nóng vội, ngày mai lão đạo sẽ ra tòa thẩm vấn, lúc đó chúng ta sẽ ra tay.
Hầu Tử gật đầu, nó vẫn rất biết lý lẽ.
- Lão đạo bị nhốt trong tù, người làm ông chủ như tôi cũng ăn ngủ không yên.
Châu Trạch trưng ra bộ dạng lo lắng vô cùng.
Hầu Tử đưa tay ôm lấy cổ Châu Trạch, ngược lại đưa đầu tới an ủi Châu Trạch.
- Đúng rồi, có thể người phụ nữ tao đưa về còn có tác dụng với mày, trước hết để mày thử xem sao. Nếu mày có thể khôi phục một phần lực lượng đời trước, ngày mai có thể cho mày tham dự cướp ngục.
Nếu như hiệu quả tốt, Châu Trạch sẽ kêu tiểu loli tìm con hồ ly trắng kia trở về.
Loại đại yêu này, Châu Trạch thực sự chê ít, nếu chỉ thuần túy là nuôi dưỡng sủng vật thì cũng thôi đi.
Lên tầng hai, đẩy cửa phòng của luật sư An ra, Châu Trạch nhìn thấy luật sư An đang ngồi bên giường Thúy Hoa. Vết thương trên người Thúy Hoa được luật sư An xử lý, lại thêm năng lực khôi phục khủng bố của người phụ nữ này, hiện tại nhìn lại, khí sắc của cô ta đã tốt hơn nhiều.
- Anh biết cô ta?
Châu Trạch hỏi.
Luật sư An gật đầu.
- Thiếu chút nữa cô ta đã giết tôi. - Châu Trạch nói.
- Tôi bồi tội với ông chủ thay cô ấy, cũng cám ơn ông chủ đã không giết cô ấy.
- Còn đưa cô ấy về chữa thương.
- À... - Châu Trạch gật đầu, nói: - Tôi là người, có đôi khi lòng dạ mềm yếu, không nỡ giết phụ nữ.
- Cô ta là nha hoàn của thuộc hạ tôi, Phùng Tứ. - Luật sư An nói.
- Tôi còn tưởng anh chính là Tứ gia kia.
- Ha ha.
Luật sư An lắc đầu: - Mấy năm trước, Phùng Tứ là thủ hạ của tôi, quan hệ giống như anh và Lâm Khả vậy.
- Tôi nghĩ đây nhất định là một màn tràn đầy âm mưu và phản bội, tình tiết máu chó giữa tình cảm và lợi ích.
Luật sư An thở dài, gật đầu: - Xem là thế đi, ban đầu lão Tứ là thủ hạ của tôi, Thúy Hoa là vong hồn nha hoàn được chôn cùng chủ của một cổ mộ, được phong thuỷ cổ mộ tẩm bổ nghìn năm mà ra, được lão Tứ giữ lại bên người.
- Ừm.
- Ừm.
- Ừm?
- Ừm?
- Anh tiếp tục đi, ừm cái rắm gì.
Châu Trạch ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Chờ nghe chuyện xưa.
- Tiếp tục cái gì?
- Tiếp tục nói xem vì sao chức quan của anh bị hố, bản thân còn bị xóa dòng chữ xuất thân, lưu lạc thành bộ dáng như bây giờ.
- ... - Luật sư An.
- Nói đi, trước đây anh không muốn nói, bây giờ hẳn anh có thể nói một chút rồi nhỉ?
- Nhưng tôi vẫn không muốn nói, đây vốn không phải chuyện vẻ vang gì.
- Không nói, người phụ nữ này không thể giữ lại. - Châu Trạch chỉ chỉ Thúy Hoa nằm trên giường chưa tỉnh: - Tôi phải biết rốt cuộc Tứ gia trong miệng cô ta cùng với Phùng Tứ trong miệng anh là người thế nào, từ đó mới có thể quyết định tiếp theo nên xử lý chuyện này ra sao.
- Ông chủ, tôi quen người phụ nữ này, anh không thể tha cho cô ấy một lần sao?
- Đêm đó, trên cây phía ngoài lầu trọ nơi lão đạo xảy ra chuyện, anh có nghĩ tới chuyện cứu tôi không?
Khóe miệng Châu Trạch lộ ra nụ cười mỉm.
Luật sư An híp híp mắt.
Có chút ngoài ý muốn.
Cũng có chút kinh ngạc.
Thì ra.
Chuyện đêm đó.
Ông chủ đã sớm đã nhận ra.
Đúng vậy, đêm đó mình đã lựa chọn để ông chủ không chịu thua kém này đi "tự sinh tự diệt", mặc dù không phải mình có ý định phản bội, nhưng quan hệ lợi dụng lẫn nhau giữa bọn họ đã bị vạch ra rõ ràng.
Đương nhiên hiện tại anh ta không có lý do gì để yêu cầu Châu Trạch phải chịu trách nhiệm vì chuyện của anh ta.
- Được rồi, tôi nói. - Luật sư An nhìn Thúy Hoa trên giường: - Phùng Tứ là một người cực kỳ có tư chất trong số những người tôi từng gặp. Anh ta xuất thân chính đạo, cũng là loại môn phái Lao Sơn… à Long Hổ Sơn, Mao Sơn… như môn phái thường được xuất hiện trong sách trên kệ dưới tầng. Đương nhiên, trong hiện thực thật ra không có mấy môn phái đó.
- Nhưng trong hiện thực lại thật sự có một nhóm người như vậy, bọn họ thật sự có loại năng lực đối kháng với quỷ thần. Hòa thượng chốc đầu anh nhìn thấy khi trước cũng được tính là một trong số đó.
- Khi Phùng Tứ còn sống là một Huyền tu, sau khi trở thành quỷ sai, cũng không biết anh ta tìm được phương pháp gì, đột nhiên tu vi tăng mạnh.
- Cũng bởi vì nguyên nhân này, lúc đầu tôi mới thu anh ta làm quỷ sai của mình.
- Sau đó tôi trở thành bộ đầu, lại làm tới tuần kiểm, rất nhanh anh ta cũng trở thành tuần kiểm, ngồi ngang hàng với tôi. Thật ra quan hệ của hai chúng tôi vẫn luôn rất tốt.
- Tiếp tục, đang tới cao trào, tiếp tục đi, đừng ngừng.
- Sau đó tôi phạm tội, biến thành bộ dáng như bây giờ.
- ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu đứng lên.
Đi tới bên giường.
Tuy nói hai ngón tay anh bị băng bó, cánh tay phải còn gãy đi, nhưng ông chủ Châu vẫn còn ba chiếc móng tay có thể dùng.
- Ông chủ, anh muốn làm gì?
- Đừng cản tôi, tôi muốn đâm chết cô ta!
- ... - Luật sư An.
- Trước đây, tôi truyền tin giúp một phạm nhân trong mười tám tầng địa ngục, bị phát hiện. - Luật sư An nói ra tình hình thực tế: - Sau đó, quan sai địa phủ bắt đầu truy sát tôi, bởi vì tôi phạm vào cấm kỵ.
- Có thể anh không rõ lắm, đến tột cùng mười tám tầng địa ngục là nơi nào, nó cũng hơi giống với "ngục giam Tần Thành" trong hiện thực.
- Lúc đó việc tôi làm thực sự là tội lớn.
- Một lần kia, thậm chí có một vị phán quan đích thân ra tay đả thương tôi, sau đó địa ngục không ngừng truy sát tôi, gần như muốn đẩy tôi vào tuyệt cảnh.
- Mà ngay khi tôi tới giữa đường hoàng tuyền, gần như đã tới lúc tinh bì lực tẫn, Thúy Hoa xuất hiện trước mặt tôi, cô ta chữa thương giúp tôi.
Châu Trạch nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên giường.
Chẳng trách luật sư An phải che chở cho cô ta.
Thì ra này cô gái ngu dốt này.
Là ân nhân cứu mạng luật sư An.
- Cũng vì vậy tôi mới có thể chạy ra khỏi đường hoàng tuyền, một lần nữa nhập cư trái phép trở về nhân gian. Lại thêm trước đây khi tôi làm tuần kiểm, tôi đã kết giao không ít bạn bè, bọn họ cũng giúp tôi được chút chút.
- Lại thêm tôi đã bị tước đoạt dòng chữ xuất thân, nói khó nghe một chút, chính là tôi chỉ là một 'cô hồn dã quỷ' ở dương gian thôi. Cho nên cho dù người trong địa ngục biết sự hiện hữu của tôi, nhưng phần lớn chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.
- Hơn nữa tôi cũng làm nên chuyện, dựa vào quan hệ trước kia làm một ít chuyện buôn lậu người rắn, tiện đà đổi lấy quyền lực được sinh tồn trong khu vực màu xám một cách không rõ ràng này.
- Nói cách khác, là Phùng Tứ, thuộc hạ của anh khi đó, cũng là đồng liêu của anh ngay lúc đó cứu anh?
- Ừm, Thúy Hoa là người của anh ta, chỉ nghe lệnh một mình anh ta, nếu anh ta không sắp xếp, Thúy Hoa không thể nào xuất hiện ở nơi đó.
- Nếu nói như vậy, hẳn là Phùng Tứ này vẫn có thể tin được?
- Không đúng.
- Quỷ Ngọc chúng ta hủy diệt lúc trước là sắp xếp của Phùng Tứ, anh ta cố ý để Quỷ Ngọc thất lạc ở dương gian, khiến Quỷ Ngọc dựa vào việc hấp thu mạng người được thờ cúng lễ bái mỗi năm mà trưởng thành, chờ sau khi thời cơ chín muồi, anh ta lại phái người lên hái trái cây.
- Người sẽ làm ra chuyện như vậy.
- Thấy thế nào cũng không giống người tốt, đúng không?
- Chẳng lẽ đây là loại người có tiểu tiết nhưng không có đại đức?
Luật sư An cúi đầu.
Im lặng một hồi.
Mới mở miệng nói:
- Trước đây người mật báo vạch trần tôi.
- Chính là Phùng Tứ.
- Ừm? - Châu Trạch kinh ngạc một chút: - Có phải Tứ gia này có bệnh không?
- Tố giác anh.
- Rồi lại cứu anh?
- Anh ta nói, tố giác tôi là vì chức trách.
- Cứu tôi, đây là anh ta đang hồi báo ân tình vì tôi đã dẫn đạo anh ta.
Luật sư An dừng một chút, tiếp tục nói:
- Anh ta vẫn rất ưu tú, ưu tú tới mức khiến tôi tê cả da đầu.
- Có lẽ.
- Đối với anh ta lúc đó, một người đã bị tước đoạt dòng chữ xuất thân như tôi có sống hay chết cũng chẳng sao, cho nên anh ta mới lấy chuyện này làm thẻ đánh bạc để lấy lòng.
- Để những tuần kiểm khác thậm chí là phán quan thấy, Phùng Tứ anh là một người có tình nghĩa.
- Thật ra trong địa ngục cũng là đỉnh núi san sát, hơn nữa quan hệ nhân tình tác phong còn nghiêm trọng hơn trong hiện thực vô số lần.
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu.
- Nhưng cô ta...
Luật sư An chỉ chỉ Thúy Hoa.
- Mặc kệ rốt cuộc Phùng Tứ có ý đồ gì.
- Nói chung.
- Tôi vẫn không thể quên được tình cảnh khi tôi bị đuổi giết đến gần như sơn cùng thủy tận.
- Cô ấy bỗng nhiên xuất hiện.
- Chữa thương cho tôi.
- Tôi thấy bản thân tôi không nợ Phùng Tứ thứ gì, nhưng tôi thiếu cô ấy một mạng.
Lúc này.
Dường như Thúy Hoa trên giường có ý muốn thức tỉnh.
Trong lúc hôn mê, cô ta bắt đầu nói mớ:
- Tứ gia... Tứ gia...
Luật sư An đưa tay, vuốt ve trán Thúy Hoa.
- Tứ gia... Tứ gia...
- Thúy Hoa đói bụng...
- Thúy Hoa muốn ăn...
- Dưa chua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận