Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1213: Quỷ bài bạc (2)

Điện thoại di động đặt ở trên bàn trang điểm ở cửa phòng vệ sinh, cầm lên nhìn một cái, là tin nhắn Hứa Thanh Lãng gửi qua, rất đơn giản:
- Đã tìm được người, đang hỏi.
Trong khách sạn có rất nhiều người chết, giải quyết việc hậu sự cũng là do Hứa Thanh Lãng làm hết, chẳng qua, cũng may là bởi vì hai đứa cháu nội kia của lão thái bà còn chưa quay về khách sạn, cho nên mới may mắn tránh thoát một kiếp.
Có hai tin nhắn, tin thứ hai cũng là Hứa Thanh Lãng gởi tới:
- Không về nấu cơm được, bữa tối tự mình giải quyết.
Châu Trạch lặng lẽ gửi lại một biểu cảm “nôn ói”.
Nhưng khóe miệng ông chủ Châu vẫn treo nụ cười, lão đầu cũng đã lạnh rồi, cuối cùng đám mây đen đè nặng trong lòng Hứa Thanh Lãng cũng tan rồi.
Từng có thời gian.
Lão Hứa còn cá mặn hơn anh.
Dù sao, hai mươi mấy gian phòng vẫn còn ở đó.
Rảnh rỗi đến phát chán, mở quán mì, sống cuộc sống côn đồ, tìm một chút phong phú.
Nếu không phải đêm đó sư phụ cậu ta bỗng nhiên xuất hiện, đè đầu cậu ta ở trong thùng tắm, có lẽ qua một năm này, lão Hứa vẫn là dáng vẻ trước đó, sẽ không liều mạng như vậy, vừa khắc khổ nghiên cứu trận pháp, lại vừa vẽ bùa cả ngày cả đêm, còn mạo hiểm phong ấn hải thần vào bên trong cơ thể mình.
Thay quần áo, đẩy mở cửa phòng vệ sinh, Châu Trạch sửng sốt một chút, ở trong tiệm lại có bốn người trẻ tuổi đang ngồi, đang ngồi vây quanh bàn trà, đánh bài.
Oanh Oanh từ phía sau quầy bar đi tới, trong tay còn mang theo đồ ăn nguội và hai bình rượu gạo, những thứ này, đương nhiên là dùng để đãi khách, hơn nữa còn là những vị khách thực sự của tiệm sách.
Bạch Hồ tiếp tục bò lổm ngổm trên chiếc ghế sô pha ở trong góc, siêu thoát ra khỏi trần thế.
Lão Hứa và lão đạo không có ở đây, năm quỷ sai của tiệm sách cũng đều bị bắt đi làm lao động khổ sai ở Dương Châu rồi, nhân lực trong tiệm sách thoắt cái trở nên thiếu thốn.
Bốn người tuổi trẻ, đến chết mà còn đánh bạc, hết thuốc chữa rồi.
Chẳng qua là.
Bọn họ thật sự có tiền.
Trên bàn trà là tiền âm phủ chất đống, là mấy sấp thật dầy, chuyện này làm cho ánh mắt của ông chủ Châu có chút giật giật.
- Oanh Oanh, chờ một chút.
Châu Trạch giơ tay lên tỏ ý Oanh Oanh tạm thời đừng đi chuẩn bị bữa ăn nữa, dựa theo quy trình trước kia đi, để đám người trẻ tuổi này ăn uống một chầu, rồi để lại một phần tiền chôn theo người chết, sau đó thì đưa vào địa ngục.
Nhưng làm vậy chỉ có thể kiếm một chút ít như thế, nhìn thêm chút nữa, hiện tại người ở trên bàn trà nhiều như vậy, ông chủ Châu có chút động lòng.
Cũng làm lên đến bộ đầu rồi, còn băn khoăn về chút tiền của tiểu quỷ như thế, dường như có chút mất giá, nhưng lần trước cho truyền tin cho âm ti còn phải mang theo tiền âm phủ, khiến ông chủ Châu ý thức được một chuyện, cho dù là trong nha môn ở âm ti, tiền, cũng có thể sai khiến quỷ.
Hơn nữa, mới vừa rồi vừa hỏi Oanh Oanh xong, trong tài khoản của tiệm không còn gì cả, luôn dựa vào tiền của người hầu gái nhà mình mà sống qua ngày, dĩ nhiên rất thoải mái nha!
Nhưng cuối cùng thì anh vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền thôi, thú vui nhàn nhã.
Châu Trạch đi tới đứng ở bên cạnh bốn người trẻ tuổi kia.
Bốn người này ở chơi bài ba lá, đều là nam, tuổi tác có vẻ đều khoảng chừng hai mươi, dựa theo thẻ trên bàn trà để tính, hẳn là một trăm đồng tiền âm phủ một ván, coi như là chơi rất lớn rồi.
Chẳng qua là, nghe khẩu âm khi nói chuyện của bốn người trẻ tuổi này, không giống như người Thông Thành, hình như càng giống khẩu âm của người phương bắc hơn.
Châu Trạch suy đoán có thể là do gần đây một bộ phận quỷ sai bộ đầu lớn trong những khu vực lân cận đều được đội chấp pháp trưng dụng rồi, dẫn đến việc một ít ma quỷ muốn xuống địa ngục không có chỗ nào để đi, chỉ có thể đi đoạn đường xa hơn.
Châu Trạch chú ý tới, một người nhìn qua có vẻ trẻ nhất trong nhóm, dáng vẻ cũng chỉ là một cậu trai khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, cậu ta thua nhiều nhất, cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao của Puma, mỗi lần đều phải đấu với đối thủ của mình cho tới cuối cùng, mở bài sau đó mới thua, sau đó lại một lần nữa lấy ra một xấp tiền âm phủ trong túi, tiếp tục chơi đùa.
Quỷ có tiền như vậy.
Ông chủ Châu thật sự là lần đầu nhìn thấy đấy.
Thật ra thì, sau khi thành quỷ có tiền hay không, một phần nhỏ quyết định bởi việc bạn được bạn bè người thân bái tế bao nhiêu, nhưng phần lớn vẫn quyết định bởi với độ ân đức cao hay thấp mà bạn và người thân trực hệ của bạn đã tích lũy được trong đời này.
Khi còn sống tích đức, sau này sẽ được ban phúc, đại khái chính là đạo lý này đi, mà tiền âm phủ, trong lúc này chẳng qua chỉ là biểu hiện môi giới cụ thể mà thôi.
Lúc này.
Dường như rốt cuộc cũng chú ý đến Châu Trạch ở bên cạnh.
Cậu thanh niên tóc vàng thắng tiền nhiều nhất bỗng nhiên cười với Châu Trạch nói:
- Anh đấy, cùng chơi vài ván đi?
Thân là một tiểu quỷ, lại gọi bộ đầu xuống cùng nhau đánh bạc, là gan này, thật sự đủ mập đó.
Chẳng qua là.
Ông chủ Châu vẫn ngồi xuống ở trên cái ghế sô pha ở bên cạnh.
Nói:
- Được.
...
Oanh Oanh nhìn thấy ông chủ nhà mình ngồi xuống đấy, nhanh chóng chạy tới đưa cà phê lên, đồng thời còn lấy ra một chồng tiền âm phủ từ trong túi đưa cho ông chủ nhà mình.
- Ông chủ, chơi vui vẻ một phen.
Ở trong mắt Oanh Oanh, chỉ cần là chuyện ông chủ nhà mình thích, anh làm gì thì cô ấy cũng đều ủng hộ.
Lúc trước, khi Châu Trạch ở trong câu lạc bộ mà Bạch Hồ mở, Oanh Oanh lầm tưởng ông chủ nhà mình chơi gái mà không mang đủ tiền, trực tiếp vác theo một cái túi tiền mặt lớn chạy đi tính tiền, cũng vẫn hấp tấp như vậy.
Đám đàn ông chơi đánh bạc còn phải lén lút giấu giếm vợ nhà mình kia, nếu lúc này để cho bọn họ nhìn thấy cảnh này, đoán chừng thực sự đau lòng ganh tị đến đấm ngực dậm chân đi.
Châu Trạch gật đầu một cái, đây cũng một phần tiền âm phủ cuối cùng trong tiệm rồi.
Tình hình trước mắt.
Sau khi Châu Trạch gia nhập.
Cũng chính là năm người chơi với nhau rồi.
Nhà trên xào bài.
Châu Trạch bốc bài, sau đó nhà trên chia bài.
- Giấu!
- Giấu!
- Giấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận