Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1420: Thật ra thì tôi muốn khóc (1)

Đời trước ông chủ Châu là một bác sĩ, mặc dù không phải là chuyện nghiệp trong vấn đề này, nhưng cũng biết một thuật ngữ trùng khớp với tình hình tượng tự như vậy —— “tinh thần phân liệt”.
Cũng tỷ như lúc này.
Anh thật sự cự tuyệt.
Nhưng cũng không biết tại vì sao.
Doanh câu không ngăn cản.
Khí lực của người làm biếng khí lực lại lớn hơn so với tưởng tượng của Châu Trạch rất nhiều.
Ông ta cứ vậy mà cấu kết với Châu Trạch cùng nhau đi ra ngoài.
Đi được một lúc.
Châu Trạch mở mắt ra.
Nắp quan tài ở trước mặt anh tự động rơi xuống, mở ra.
Châu Trạch bò ra từ trong quan tài.
Kéo kéo tay, lắc lắc chân.
Khiến cho ông chủ Châu có chút bất ngờ là, dường như vẫn là bản thân nắm quyền chủ động điều khiển?
- Xin lỗi... Đã quá lâu không ra ngoài rồi... Cần phải thích ứng một chút... Ổn rồi... được rồi...
Giọng nói của người làm biếng phát ra từ đáy lòng của Châu Trạch.
Lúc này.
Ông chủ Châu có một loại cảm giác run rẩy đến dựng lông tơ, chỉ cảm thấy hết sức quỷ dị.
Có lẽ, là thật sự không quá quen đi.
- Chuẩn... bị... xong… chưa… nào…
- Tại sao ngài cũng phải kéo dài giọng như vậy?
- Bởi vì làm như vậy giống như có thể khiến cho bản thân có cảm giác lợi hại hơn một chút, saoa vậy, chẳng lẽ anh không có loại cảm giác này sao?
- Mấy nhân vật trâu bò nói chuyện đương nhiên phải chậm một chút, chờ sau khi vị trâu bò đó đứng lên, anh sẽ hiểu được đạo lý này thôi, phải cho người bên dưới thời gian để đoán ý của người trên nha.
Ông chủ Châu rơi vào trầm tư.
- Yên tâm đi, sẽ không để cho anh chịu thiệt thòi, sau lần này, Thái Sơn sẽ giao cho anh, ngược lại thằng nhóc phá của kia cũng giao cho anh.
Giọng nói của người làm biếng thay đổi một phen.
- Chuyện gì cũng bất quá tam!
Một luồng khí thế ngất trời.
Bỗng nhiên bộc phát.
Từ trên bầu trời của Cực Tây Chi Địa.
Xuất hiện một luồng bạch quang chói mắt!
Bên trên Thái Sơn.
Bồ Tát – người vẫn luôn ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên cúi đầu.
...
Ở trước mỗi một điện trong tám điện Diêm La.
Đều có một tên thường thị đang đứng.
Bọn họ đứng ở trước mỗi điện đã được giao nhiệm vụ cho bọn họ.
Không nói lời nào.
Cũng không đưa ra yêu cầu gì.
Chỉ đứng như vậy mà thôi.
Sự thay đổi trên bầu trời đã rõ ràng như vậy.
Cùng biến hóa.
Còn có khì tức trên người mấy thường thị này.
Nếu như nói, tước đó khí tức trên người bọn họ dòng suối dài mà nói, vậy bây giờ, chính là loại cảm giác sóng biển dâng trào.
Sự thay đổi của địa ngục, dẫn dắt linh khí của bọn họ, mà loại cảm giác này, tựa như thật sự là “chiều hướng phát triển”.
Vốn dĩ.
Thực lực của mỗi người trong bọn họ cũng đã không thua kém Diêm La.
Mà trước mắt.
Loại chênh lệch thực lực này lại đang không ngừng gia tăng.
Lớn đến mức.
Đủ để khiến cho đám Diêm La vốn đang nản lòng thoái chí, vào khoảnh khắc phải tiếp nhận, cho dù có bất mãn nhiều hơn nữa cũng không dám có hành động gì, cũng sẽ không xuất hiện thêm trò tiểu xảo gì đó nữa.
Bất kỳ thời điểm nào, chỉ có thực lực tuyệt đối, mới thật sự là vương đạo.
Lúc này.
Ở trước cửa điện Thái Sơn.
Các quan sai đang xếp thành từng hàng ở đó.
Bọn họ đã dự cảm được là có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Không có tức giận, cũng không có phản kháng, càng không có ồn ào hay náo loạn gì cả, tất cả mọi người ăn ý đồng thời dùng loại tư thế “bình tĩnh” để đối mặt với tất cả mọi chuyện này.
Tương tự như chuyện mà người đi trước bọn họ đã làm vào ngàn năm trước mà thôi.
Điểm quan trọng nhất là.
Vương của bọn họ, dường như, có lẽ đều đã bình tĩnh tiếp nhận cục diện này rồi, người bên dưới, đương nhiên cũng sẽ không có lý do gì để đi ồn ào hay bất mãn gì nữa.
Bàn của người Triệu gia thì người Triệu gia đến thay phiên mà ngồi.
Bọn họ nhường đến nhường đi thì cũng là chuyện của chính bản thân bọn họ.
Lại có quan hệ gì với mình chứ?
Tên thường thị làm động tác lan hoa chỉ, tỉ mỉ xử lý búi tóc buông lơi bên mặt mình.
Vào lúc này.
Cảm giác của gã rất tốt.
Đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể được nở mày nở mặt.
Cùng với đó là cảm giác thoải mái được mang đến do sự thay đổi của linh khí bên trong cơ thể mình – được dẫn dắt bởi sự thay đổi bên trên bầu trời hiện tại.
Thân là một thái giám, vốn dĩ là thiếu đi một chút khí dương cương của phái nam, nhưng bây giờ, gã lại cảm giác được bên trong nội tâm mình một loại dâng trào.
Đây không phải là cảm giác bản thân đã chạy lên đến đỉnh rồi, mà là bản thân thực sự đã đứng trên đỉnh của đỉnh cao rồi.
Thái Sơn Vương từng bước từng bước đi ra khỏi đại điện.
Một đường thẳng từ cửa của hành lang cửu khúc uốn lượn cho đến trung môn hoàn toàn được mở rộng ra.
Mặc dù nói không rườm rà và lông trọng như lúc đế vương ở dương gian thoái vị.
Nhưng loại không khí kết thúc như thế này, vẫn nồng đậm như vậy, lại phối hợp với vẻ mặt âm trầm kia của Thái Sơn Vương, càng làm cho mọi người cảm thấy bị đè nén hơn.
Thường thị đứng ở cửa nhẹ nhàng phát ra một giọng mũi,
- Hừ.
Cũng đã đến lúc này.
Còn không nhanh nhẹn một chút?
Còn nghĩ bản thân là Diêm Vương khoe khoang nữa sao?
Thế mà lại trì hoãn thời gian của tạp gia.
Đợi lát nữa.
Tạp gia còn đang muốn tìm chỗ nào đấy tốt một chút để sửa móng tay một phen đấy.
Ây yo nha.
Chỗ sửa móng tay nha.
Đóng cửa cũng sắp hai năm rồi.
Muốn sửa móng tay một chút cũng không có chỗ làm nữa.
Thái Sơn Vương đi rất chậm.
Dùng câu nói kinh điển trong phim điện ảnh phối hợp vào là:
Giống như một con đường vậy.
Anh ta đi tới.
Cũng đã trải qua một cuộc đời.
Nhưng con đường này, cuối cùng cũng xong rồi.
Thái Sơn Vương đứng ở cửa đại điện.
Đưa tay.
Chậm rãi tháo châu quan ở trên đỉnh đầu của mình xuống.
Anh ta không khóc, đến cấp bậc này rồi, nếu còn khóc nữa thì rất mất mặt.
Xu hướng phát triển, không có biện pháp, ngoại trừ bất đắc dĩ cũng chỉ có bất đắc dĩ mà thôi.
Nhìn châu quan ở trong tay mình.
Anh ta là truyền nhân thuộc Thái Sơn nhất mạch.
Lại không phải là dòng chính gì đó.
Lúc trước khi Thập Điện Diêm La quật khởi.
Thật ra thì anh ta là thành phần có chút được “chăm sóc”, tương tự với “vẻ ngoài của công trình”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận