Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1046: Kết thúc rồi? (1)

Cục diện.
Cũng vì vậy.
Trực tiếp bị xoay chuyển lại!
Dấu ấn màu vàng mang theo một loại uy nghiêm hiệu triệu thiên hạ.
Lại trực tiếp cùng chỗ ngồi này trong tế đàn trận pháp sinh ra hô ứng.
Sau đó.
Trong góc tế đàn xuất hiện từng trận âm thanh “rắc rắc”.
Nửa gương mặt, kẻ mà từ sau khi ý thức tiến vào bên trong cơ thể Châu Trạch vẫn nằm yên ở trên tế đàn không hề nhúc nhích, bị từng đạo quang điện màu tím không ngừng bổ trúng.
- Tê...
- Tê...
Châu Trạch cực kỳ thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, ngược lại cảm giác hít khí lạnh.
Bóng người màu đen ở sau lưng anh không ngừng vặn vẹo,
- Cô sợ sao? Cô sợ đúng không?
Châu Trạch giận dữ hét.
Đánh không lại tôi.
Lại bắt đầu thúc giục phong ấn?
Khóe miệng Oanh Oanh lộ ra một tia giễu cợt.
Nói thẳng:
- Anh nói tôi ỷ vào vốn liếng tổ tiên để lại.
- Anh nói anh muốn xem thử tôi còn bao nhiêu vốn liếng để ăn.
- Vậy tôi đây đành thỏa mãn yêu cầu của anh.
- Cho anh xem thử.
- Thủ đoạn thực sự!
- A a a a a! ! ! ! ! ! !
Châu Trạch đập đầu trên mặt đất.
Tiếp tục gầm thét.
- Nếu như không phải là không muốn muốn phá hư mất bộ thân thể này, cô cho rằng cô thì tính là cái gì chứ?
Nếu không phải sợ là sẽ phá hư bộ thân thể này của anh ấy.
Dẫn đến cô ta ném chuột sợ vỡ bình.
Trận giao phong trước đó.
Tuyệt đối sẽ không phải là loại tràng diện đó.
Có một điểm, lúc này cô ta cũng phải thừa nhận, sức lực phong ma của người này, quả thật cũng làm cho cô ta có chút đau đầu.
Giống như là một con chó điên.
Dù có chết cũng muốn cắn rớt được một miếng thịt của đối thủ.
Ở một mức độ nào đó, quả thật rất giống với lúc anh ấy ở trên chiến trường năm đó.
Tộc Cửu Lê dưới sự dẫn dắt của Xi Vưu, từng không chỗ nào bất lợi, đó là một đám phong ma thực thụ.
Mà anh ta, lại có thể mang theo đại quân thoát ra từ chỗ chết, lấy một loại tư thế càng tnaf bạo hung ác hơn, giết ngược trở về!
- Ha ha, ha ha.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Màu đen trong đôi mắt bắt đầu tiêu tán.
Thay vào đó.
Chính là màu đỏ đậm đặc.
Anh ta không phục.
Anh ta rất không phục!
Nhưng có không cam lòng hơn nữa.
Có phẫn uất hơn nữa.
Lúc này anh ta cũng vô lực.
Anh ta bị phong ấn ở nơi này.
Mọi thứ ở đây.
Đều là vì trấn áp anh ta mà tồn tại.
Anh ta không biết cụ thể thì người phụ nữ trước mắt này đã dùng phương pháp gì.
Nhưng hẳn là phần lớn pháp khí trận pháp có thể hô ứng thế gian còn lưu lại ở trên người cô ta.
Đám người này.
Sống từ thời kỳ Thượng cổ tới hiện tại.
Hơn nữa, đã có tích lũy cực kì khủng bố từ lúc ở thời kì Thượng cổ.
Cũng vì vậy.
Cho dù là đến hiện tại.
Quả thật là bọn họ cũng có đủ vốn liếng để kiêu ngạo!
- Ba!
Châu Trạch chỉ cảm thấy được là thức hải của mình đã sạch sẽ.
Bóng đen bị cưỡng ép lôi đi ra ngoài, lần nữa bay về bên trên nửa gương mặt ở trên tế đàn.
Hiển nhiên.
Anh ta sẽ bị phong ấn lần nữa.
Màn kịch náo động này.
Cuối cùng cũng đã chấm dứt.
Chờ cô ta nuốt lấy được một tia ý thức cuối cùng của bộ thân thể này xong.
Cuộc sống sẽ tiếp tục lần nữa.
Không có ai thực sự tử vong.
Tất cả đều chưa từng phát sinh biến hóa.
Chẳng qua là.
Cô ta lại không trực tiếp thu tay lại.
Dấu ấn ở trên trán đã hoàn toàn tan biến, hiển nhiên không cách nào tiếp tục chịu đựng được loại vận chuyển này, nhưng cô ta vẫn không dừng lại, ánh mắt, trực tiếp liếc nhìn Châu Trạch.
Nói:
- Tôi biết, anh có nỗi khổ tâm riêng của anh, tôi cũng biết, những bố trí cho tới thời điểm này của anh.
- Anh càng đã sớm cảm ứng được rồi, tôi tới rồi, tôi lại trở về bên cạnh anh rồi.
- Vừa rồi tôi đã phát giác.
- Bên trong cơ thể anh.
- Có vật gì đó đang hạn chế anh.
- Bây giờ tôi sẽ mượn trận pháp này.
- Rút vật kia ra cho anh!
- Ầm!
Châu Trạch chỉ cảm giác được sâu bên trong linh hồn mình truyền đến một trận thống khổ đến tê liệt.
Tựa như có thứ gì đó đang bị nhổ tận gốc rễ.
Mà ở vị trí bên rìa của tế đàn, bóng đen cũng bị cưỡng không chế ở nơi đó, không để cho anh ta trở lại bên trong thân xác nửa gương mặt của mình kia.
Bởi vì anh ta trở về.
Trận pháp ở nơi này sẽ lập tức ngừng vận chuyển.
Bây giờ trận pháp này còn hữu dụng, cô ta cũng không muốn để cho nó chấm dứt.
...
Tầm mắt Châu Trạch hoàn toàn tối đen.
Anh giống như đang không ngừng chìm xuống.
Chìm xuống.
Đang dần chìm xuống.
Thẳng đến lúc.
Bốn phía xung quanh anh.
Rốt cuộc xuất hiện ánh sáng.
Anh nhìn thấy ngọn núi ở trước mặt kia.
Lúc này.
Ngọn núi này đang không ngừng lay động, vị trí chân núi, bắt đầu chia cách với mặt đất – thứ vốn dĩ không tồn tại.
Dưới chân núi, rất nhiều trụ đồng đang đứng sừng sững, ở một nơi nào đó, còn có một chuỗi xích sắt bị ai dó bỏ lại.
Một nơi rất quen thuộc.
Thậm chí còn có một người đàn ông mặc y phục màu trắng quen thuộc.
Người đàn ông ngẩng đầu.
Đang nhìn tòa Thái Sơn này đang bị nhổ tận gốc.
Đây là hóa thân ở nơi này của nửa gương mặt, lần trước, anh ta đã từng xuất hiện, mà lần này, theo nửa gương mặt lại tiến vào trong cơ thể Châu Trạch lần nữa, đây coi như là dấu ấn đã được bổ sung năng lượng lần nữa, nên lại xuất hiện lần nữa.
Trên mặt của anh ta mang theo không cam lòng và tức giận sâu đậm.
Anh ta thua.
Nhưng cách thua như thế này.
Anh ta rất khó tiếp nhận!
Anh ta nhìn thấy Châu Trạch.
Ánh mắt phiếm hồng.
Trực tiếp hét về phía Châu Trạch:
- Khiến cho tòa Thái Sơn này trực tiếp băng liệt, trực tiếp lưỡng bại câu thương!
- Không phải là anh ta đang giả trang như chuyện gì cũng đều không có nghe thấy sao.
- Không phải là anh ta đang diễn thành vẻ không nhìn thấy bất cứ thứ gì sao?
- Không phải là anh ta một mực không nói lời nào sao?
- Không phải là anh ta đang cùng vị kia tình chàng ý thiếp sao?
- Không phải là anh ta còn đã sắp xếp nhiều chuyện như vậy, đang đợi cuộc sống tốt đẹp sau này sao!
- Vậy hãy để cho tất cả mọi thứ anh ta đã sắp xếp, đều thành giỏ tre múc nước, công dã tràng đi!
- Đánh sập tòa Thái Sơn này.
- Anh có thể.
- Anh hoàn toàn có thể làm được.
- Làm cho nó sụp đổ.
- Ít nhất hiện tại anh còn có cơ hội này.
- Làm cho anh ta chết cùng anh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận